MÙA THU TÓC NGẮN
Anh đem buổi chiều thinh lặng
Thả vào em nỗi mong chờ
Hồi chuông chùa giong gióng buốt
Tan vào đêm hoá cơn mơ.
Anh mang rừng cây đổ lá
Thả vào em màu thu vàng
Heo may cũng chừng đỏng đảnh
Say từng khoảnh khắc mùa sang.
Anh gieo tình yêu gởi gắm
Trái tim em nhịp vô thường
Thời gian gõ vào vô tận
Tội tình anh đẫm phong sương.
Ơn anh yêu em thầm lặng
Ơn tình thôi hết bơ vơ
Yêu anh bốn mùa như một
Thu là em hoá câu thơ.
Thu ngưng một chiều tóc ngắn
Sợi thơ bay bổng điệu đàng
Anh mơ nụ mùa chất ngất
Tưởng gần hoá rất thênh thang.
DỊU DÀNG MÙA THU
Nàng ngồi nhặt mớ đa đoan thả vào ngày đìu hiu gió
nghe hơi hám mùa thu quyện thật sâu vào tận ngóc ngách tâm hồn
những nốt thời gian chai sần ám riết đôi bàn tay nàng thô ráp
nàng ngồi
nhìn quanh đời reo rắt khúc heo may.
Kệ đi!
nàng nhẹ bước xuống chiều để mặc lòng tóc gió bay bay
nàng nhẹ bước xuống chiều để mặc lòng tóc gió bay bay
điệu tango dặt dìu neo vách nhớ
một trường khúc vô thanh cứ lặng thầm gõ vào kí ức
đôi mắt ưu tư của nàng vẫn một màu hoàng hôn tím nhẹ vương.
Đã tự bao giờ
trái tim nàng những ngôn từ rêu bám thê lương
và vần thơ từ lâu không buồn ngoái lại
dẫu bên hiên nhà nàng đêm đêm đẫm màu trăng lơi lả
nàng không viết được một câu từ nào diễn tả nỗi cô đơn.
Ngoài hiên giọt mưa thu rả rích tủi hờn
nàng muốn hát lên khúc tình ca cho tâm hồn nhẹ bẫng
nàng tự nhủ hay là hát bài Khúc mùa thu* ta nhỉ?
nhưng mùa thu ngưng lại lâu rồi
nàng quên mất những bông hoa dịu dàng đang dỗi hờn trên chiếc váy nàng đang mặc
để mặc gió trêu đùa trên cánh hoa làm sóng gợn những làn thu.
Và rồi nàng bỗng chợt không còn buồn hay cảm thấy cô đơn
mùa thu vẫn đang chờ nàng cất vần thơ bay bổng
nàng cảm được
là mùa thu ngưng lại ở bên nàng
mùa thu dịu dàng rất đỗi.
Ngưng Thu
Gửi ý kiến của bạn