Trần Dzạ Lữ
Ừ ta bắt chước chàng Trương (*)
Dắt tay Triệu Mẫn (**) về nương náu tình!
Giang hồ chi cũng điêu linh
Cứ về cuối đất gọi bình minh thơm…
Mỗi ngày thơ, đẹp môi hôn
Vẽ chân mày hiếm rất đường hoàng em
Quên thù máu nhộm lòng đêm
Ta nghe bát ngát mùa sen đền bồi
Lợi danh không nghĩa gì rồi
Có nhau từ thuở mắt cười thay ngôn…
Cảm ơn - Trong trái tim còn,
nghe ra hồi hổi máu còn luân lưu!
Thôi em, giũ bỏ oan cừu
Tịnh yên ta, kẻ thư cưu dưới ngàn
Mênh mang tình nương- tình lang
Tiếng ngày nhỏ mộng, suối đan nguyệt cầm…
(*) Trương là Trương Vô Kỵ
(**) Triệu Mẫn
________
Đặng Xuân Xuyến
Viết cho con
với con yêu Đặng Tuấn Hưng
Ừ bố già. Bố hay nhắc chuyện xưa
Hay cảnh giác ẩn phía sau mạng ảo
Hay nhắc lỗi để con dần hoàn hảo
Ừ bố già. Bố khác bố người ta.
Rồi một ngày bố cũng phải đi xa
Không bên con để chở che bảo bọc
Con đã lớn phải tự làm tự học
Chữ ĐẠO NGƯỜI con phải khắc trong tim.
Cuộc đời này không phải những thước phim
Diễn chưa tốt thì bỏ đi diễn lại
Con phải nhớ thành công từ thất bại
Biết đứng lên từ chỗ đã sai lầm.
Con thật thà. Con nghĩa trọng tình thâm
Con nào biết thói đời nhiều cạm bẫy
Lời trái tim không bao giờ bóng bẩy
Sự chân thành không tẩm ướp vị hương!
Bố dân thường. Bố chỉ có tình thương
Có nếp sống của Ông Bà để lại:
Biết khiêm tốn, biết cảm thông, nhẫn nại
Biết lắng nghe những ý kiến trái chiều
Bố đã già, bố không nghĩ cao siêu
Không ham hố con giật giành danh lợi
Chỉ mong đợi trên bước đường đi tới
Con vững chân bằng tâm thế chính mình!
Hà Nội, 30 tháng 10-2021
______
Lê Thanh Hùng
Đi qua vườn xưa
Nhớ mảnh vườn xưa, hoa táo đong đưa
Trong những tia nắng sớm mai, gần lắm
Nồng nã đưa hương ngày theo bóng chậm
Bao năm rồi đã cuốc nắng cày mưa...
Hoa trái vụ theo mùa đi lệch pha
Tuổi hoa mộng của ai rơi ở đó
Để bất chợt chiều nay, bồi hồi gió
Vệt nắng hồn nhiên, bẫng quyện mượt mà
Bầy sẻ nâu ríu rít bản hoan ca
Buông đâu đó, một vòng tay bổi hổi
Khép nép hiên thưa, mưa tuôn nắng gội
Bạc phếch thời gian đọng lại dư ba
Em ngúng nguẩy, đưa ai trở về thăm
Tuôn chảy nắng, đường mòn xanh cỏ dại
Quanh ngõ hẹp, sắc màu nào vương vãi
Hoa bén hơi sương, tiếc những đêm rằm...
Mảnh vườn xưa, bóng nắng dội âm âm
Còn đâu đó một ẩn tình cháy bỏng
Mặc cho tháng năm dãi dầu ngưng đọng
Vẫn cứ tròn vang, nỗi nhớ xa xăm
Từ bỏ giang hồ...
Ừ ta bắt chước chàng Trương (*)
Dắt tay Triệu Mẫn (**) về nương náu tình!
Giang hồ chi cũng điêu linh
Cứ về cuối đất gọi bình minh thơm…
Mỗi ngày thơ, đẹp môi hôn
Vẽ chân mày hiếm rất đường hoàng em
Quên thù máu nhộm lòng đêm
Ta nghe bát ngát mùa sen đền bồi
Lợi danh không nghĩa gì rồi
Có nhau từ thuở mắt cười thay ngôn…
Cảm ơn - Trong trái tim còn,
nghe ra hồi hổi máu còn luân lưu!
Thôi em, giũ bỏ oan cừu
Tịnh yên ta, kẻ thư cưu dưới ngàn
Mênh mang tình nương- tình lang
Tiếng ngày nhỏ mộng, suối đan nguyệt cầm…
(*) Trương là Trương Vô Kỵ
(**) Triệu Mẫn
________
Đặng Xuân Xuyến
Viết cho con
với con yêu Đặng Tuấn Hưng
Ừ bố già. Bố hay nhắc chuyện xưa
Hay cảnh giác ẩn phía sau mạng ảo
Hay nhắc lỗi để con dần hoàn hảo
Ừ bố già. Bố khác bố người ta.
Rồi một ngày bố cũng phải đi xa
Không bên con để chở che bảo bọc
Con đã lớn phải tự làm tự học
Chữ ĐẠO NGƯỜI con phải khắc trong tim.
Cuộc đời này không phải những thước phim
Diễn chưa tốt thì bỏ đi diễn lại
Con phải nhớ thành công từ thất bại
Biết đứng lên từ chỗ đã sai lầm.
Con thật thà. Con nghĩa trọng tình thâm
Con nào biết thói đời nhiều cạm bẫy
Lời trái tim không bao giờ bóng bẩy
Sự chân thành không tẩm ướp vị hương!
Bố dân thường. Bố chỉ có tình thương
Có nếp sống của Ông Bà để lại:
Biết khiêm tốn, biết cảm thông, nhẫn nại
Biết lắng nghe những ý kiến trái chiều
Bố đã già, bố không nghĩ cao siêu
Không ham hố con giật giành danh lợi
Chỉ mong đợi trên bước đường đi tới
Con vững chân bằng tâm thế chính mình!
Hà Nội, 30 tháng 10-2021
______
Lê Thanh Hùng
Đi qua vườn xưa
Nhớ mảnh vườn xưa, hoa táo đong đưa
Trong những tia nắng sớm mai, gần lắm
Nồng nã đưa hương ngày theo bóng chậm
Bao năm rồi đã cuốc nắng cày mưa...
Hoa trái vụ theo mùa đi lệch pha
Tuổi hoa mộng của ai rơi ở đó
Để bất chợt chiều nay, bồi hồi gió
Vệt nắng hồn nhiên, bẫng quyện mượt mà
Bầy sẻ nâu ríu rít bản hoan ca
Buông đâu đó, một vòng tay bổi hổi
Khép nép hiên thưa, mưa tuôn nắng gội
Bạc phếch thời gian đọng lại dư ba
Em ngúng nguẩy, đưa ai trở về thăm
Tuôn chảy nắng, đường mòn xanh cỏ dại
Quanh ngõ hẹp, sắc màu nào vương vãi
Hoa bén hơi sương, tiếc những đêm rằm...
Mảnh vườn xưa, bóng nắng dội âm âm
Còn đâu đó một ẩn tình cháy bỏng
Mặc cho tháng năm dãi dầu ngưng đọng
Vẫn cứ tròn vang, nỗi nhớ xa xăm
Gửi ý kiến của bạn