Anh biết gì mà quở đời vô vọng
yêu dăm năm, từ giã chỉ đôi lần
tay thơm mềm đơn giản búp măng
tim còn nhét đủ giáo điều hoang tưởng.
Anh có thấy con chim truyền đương hót
mang miền tên lâu hơn giống Homo
và chiếc lá xanh trong đỉnh cội
đã hồi sinh qua vạn kiếp con người.
Anh không có đủ một lần vấp ngã
nhọc nhằn đâu giữa đèn sách náo huyên
chân bước êm trong da thú thuộc tuyền
tay phím gọn bình thi ca hợp tuyển.
Nhớ ngày bé mình i a tiếng Việt
chuyện “tình yêu” anh tráo trở “yêu tinh”
chiếc “huyền” rơi đâu phải dấu vô hình
rồi khởi bước bỏ niềm tin xói lở.
Anh thoả hiệp đắng cay cùng Nietzsche 1
ngâm suy tư theo tiếng nước Wupper 2
đêm mong cầu qua những phố không mơ
anh đâu biết người quê sầu quên thở
Bên xứ cũ giòng Gành Hào 3 vẫn chở
dẫu cuối đường thân đã nặng phèn đen.
Người quê cùng cũng bỏ xứ bon chen
hút giữa cõi vô thường thường tại.
Anh mặc Chúa đắm chìm theo khúc khải
rớt cõi người xuống trầm uất tuẫn du
chuyện đường dài nhưng vui chỉ năm thâu
người chấp bỏ chép thơ vào giấy quyến
vấn ba vòng ra ngón doobie 4
phì phèo, môi mắt díp thầm thì
sầu hoá kiếp thành khoan thai mộng mị.
Anh còn thích những hồn nhiên bình dị
con mèo quen ngáy nắng bên hiên
quên nhà bên có chuyện người hiền
ngày phủi bụi trần gian tư sản
đêm thậm thụt hoạ hình nhân nguyên bản
môi tóc da và mắt nụ và huyền…
Vì lẽ gì anh lạ cõi đời duyên
trong máu thịt, bờ mi, anh, hơi thở
chim, thơ, lá, người quê, sông, bức hoạ
chuyện mèo quen, cỏ lạ, chúa và ta
vẫn gần, xa, hay những từng là
Anh sao vội quở cõi này vô vọng…?
Lư Linh
Biển Đỏ, ngày đầu đông rất chill
Chú thích:
1. Friedrich Wilhelm Nietzsche: triết gia Đức, sanh năm 1844 mất năm 1900
2. Wupper: một nhánh bên phải của sông Rhine ở bang North Rhine-Westphalia, Đức
3. Gành Hào: một con sông chảy qua hai tỉnh Cà Mau và Bạc Liêu, khúc sông nhắc trong bài thơ
nằm ở đoạn địa phần thành phố Cà Mau
4. Doobie: một từ lóng được dùng để chỉ điếu cần sa
yêu dăm năm, từ giã chỉ đôi lần
tay thơm mềm đơn giản búp măng
tim còn nhét đủ giáo điều hoang tưởng.
Anh có thấy con chim truyền đương hót
mang miền tên lâu hơn giống Homo
và chiếc lá xanh trong đỉnh cội
đã hồi sinh qua vạn kiếp con người.
Anh không có đủ một lần vấp ngã
nhọc nhằn đâu giữa đèn sách náo huyên
chân bước êm trong da thú thuộc tuyền
tay phím gọn bình thi ca hợp tuyển.
Nhớ ngày bé mình i a tiếng Việt
chuyện “tình yêu” anh tráo trở “yêu tinh”
chiếc “huyền” rơi đâu phải dấu vô hình
rồi khởi bước bỏ niềm tin xói lở.
Anh thoả hiệp đắng cay cùng Nietzsche 1
ngâm suy tư theo tiếng nước Wupper 2
đêm mong cầu qua những phố không mơ
anh đâu biết người quê sầu quên thở
Bên xứ cũ giòng Gành Hào 3 vẫn chở
dẫu cuối đường thân đã nặng phèn đen.
Người quê cùng cũng bỏ xứ bon chen
hút giữa cõi vô thường thường tại.
Anh mặc Chúa đắm chìm theo khúc khải
rớt cõi người xuống trầm uất tuẫn du
chuyện đường dài nhưng vui chỉ năm thâu
người chấp bỏ chép thơ vào giấy quyến
vấn ba vòng ra ngón doobie 4
phì phèo, môi mắt díp thầm thì
sầu hoá kiếp thành khoan thai mộng mị.
Anh còn thích những hồn nhiên bình dị
con mèo quen ngáy nắng bên hiên
quên nhà bên có chuyện người hiền
ngày phủi bụi trần gian tư sản
đêm thậm thụt hoạ hình nhân nguyên bản
môi tóc da và mắt nụ và huyền…
Vì lẽ gì anh lạ cõi đời duyên
trong máu thịt, bờ mi, anh, hơi thở
chim, thơ, lá, người quê, sông, bức hoạ
chuyện mèo quen, cỏ lạ, chúa và ta
vẫn gần, xa, hay những từng là
Anh sao vội quở cõi này vô vọng…?
Lư Linh
Biển Đỏ, ngày đầu đông rất chill
Chú thích:
1. Friedrich Wilhelm Nietzsche: triết gia Đức, sanh năm 1844 mất năm 1900
2. Wupper: một nhánh bên phải của sông Rhine ở bang North Rhine-Westphalia, Đức
3. Gành Hào: một con sông chảy qua hai tỉnh Cà Mau và Bạc Liêu, khúc sông nhắc trong bài thơ
nằm ở đoạn địa phần thành phố Cà Mau
4. Doobie: một từ lóng được dùng để chỉ điếu cần sa
Gửi ý kiến của bạn