Chiếc ba lô...!
Chiếc ba lô vài ba bộ quần áo
Anh và em dệt mộng nơi xứ người
Cả quê hương gia tài đồ sộ
Vốn của mình là chiếc ba lô
Chiếc ba lô gói ước mơ hai đứa
Đêm tha phương chưa ngủ trọn giấc nào
Đừng nghĩ hạnh phúc sinh từ ngôi nhà lá
Khi gia tài chỉ là chiếc ba lô
Chiếc ba lô treo tòng teng phòng trọ
Sống vì nhau mồ hôi đẫm vai gầy
Lúc tan ca anh và em về phòng trọ
Chưa bao giờ quên tới chiếc ba lô
Chiếc ba lô đựng trái tim hai đứa
Dây kéo lên đóng giấc mơ chưa đầy
Em ngã bệnh trong căn phòng nóng cháy
Anh cầu xin: "Mình còn chiếc ba lô!"
Nhưng em ạ, đời sao cay nghiệt quá
Chiếc ba lô đựng xương cốt tro tàn
Em bỏ cuộc quên lời về quê cũ
Anh vành tang khoác lên chiếc ba lô
Mưa tầm tã chiều đưa em về quê cũ
Chiếc ba lô tự dưng hóa nấm mồ
Em mới đây giờ trở thành thiên cổ
Bỏ mình anh mơ ước chiếc ba lô
Đêm ta và phố
Một đêm ta với phố
Nơi con sông ngủ nhờ
Sáng mai rồi sông chảy
Phía hạ nguồn lô nhô
Một đêm ta với phố
Hiểu nhau không cần lời
Phố vội hay ta vội?
Bàn chân khua phố rơi
Dòng người như mắc cửi
Lướt qua nhau chẳng nhìn
Sông nằm nghiêng mắt phố
Quên cả lời sóng xô
Một đêm ta với phố
Díu dang chẳng muốn rời
Nghe thì thào phố thở
Sáng trời tóc bạc phơ
Xin khóc
Xin khóc cho người nằm xuống
Giữa đời gặp phải tai ương
Nén hương khói trầm bay khẽ
Ừ thôi cũng cõi vô thường
Xin khóc với người ở lại
Nổi đau hơn cả thịt da
Vẫn biết sinh ly, tử biệt
Quặn đau núm thịt ruột rà
Xin khóc với em ngây dại
Hoảng hồn chẳng còn mẹ cha
Mồ côi mình em lầm lũi
Ai sẽ cho em mái nhà?
Xin khóc cho người còn sống
Vẫn còn hơi thở vào ra
Sự sống mong manh đến tội
Còn bon chen cõi ta bà...?
Xin khóc cho toàn nhân loại
Chừng nào mới biết thương nhau?
Nổi đau không từ thượng đế
Loài người cắn xé lẫn nhau...!
Một hôm tôi là lá
Một hôm tôi hiền như lá
Mặc gió lắt lư đong đưa
Có cơn mưa chiều xối xả
Trút lên bao nổi muộn phiền
Tự dưng tôi hóa thành lá
Xanh lơ cho đến cuối thu
Mùa đông từ đâu rủ đến
Mầm non thúc tôi lìa cành
Một hôm tôi cười như lá
Vàng hoe chiếc lá chín thơm
Tôi đợi một ngày rụng xuống
Cội cây chẳng có ưu phiền
Một hôm tôi hóa thành lá
Xa cành chẳng chút đớn đau
Tôi hiểu đời đâu xanh mãi
Vàng cho sự sống đâm chồi
Một hôm tôi là chiếc lá
Rơi nghiêng theo bước em đi
Tôi hiểu đời xoay vần vũ
Đời là những cuộc chia ly
Tên thánh của tôi!
Nếu gặp lại em ngày cũ
Tôi sẽ khoanh tay cúi đầu
Tình yêu treo trên thánh giá
Không giờ tôi bỏ em đâu
Ngày xưa tôi mà ngoan đạo
Siêng năng tôi đến nhà thờ
Mỗi chiều chuông nhà thờ đổ
Cả đời tôi chẳng làm thơ
Từ dạo xa trường ngày ấy
Lưu manh tôi hóa tội đồ
Em hiền như sơ chẳng hỏi
Biệt ly xa cả giấc mơ
Ơi Chúa ba ngôi có hiểu?
Tình yêu chết trong nấm mồ
Làm sao phục sinh lần nữa?
Chúa có thương tôi rửa tội
Ngày xưa cũng chẳng quay về
Gặp em giờ tôi sám hối
Tình yêu tên thánh của tôi./.
Tôi và gió
Một hôm buồn chẳng nói
Tôi chở gió đi lang thang
Ngoài kia vàng hoa rực rỡ
Chắc mới qua kiếp bẽ bàng
Một hôm tôi buồn đến tội
Trả gió lại cho mây trời
Sao lòng còn hoài bão tố?
Người ơi người đã xa khơi
Ngoài kia hàng cây đứng lặng
Gió không xao xác ban chiều
Hình như tôi cùng chết lặng
Gió không thổi hết cô liêu
Một hôm thấy tôi rất lạ
Mỏng manh hơn ngọn gió chiều
Cớ sao lòng người man trá
Bão bùng suốt cả mùa yêu!
Người xưa!
Tôi nhìn em những tàn phai
Chạnh lòng thương mái tóc dài ngày xưa
Ừ thì! ai cũng nắng mưa
Xót em của buổi mắt vừa ý tôi
Loay hoay hết nửa kiếp người
Phấn son nhạt nhẽo em chơi vơi đời
Gặp nhau đau đã hết lời
Lặng thinh quên cả à ơi vô thường