biến tấu trong giao hưởng
mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro
dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng
bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận
thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ
ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não
hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây
quanh diềm mắt
mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư
thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm
nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt
người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tươm mật
và quyến dụ
như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng
những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích
mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi
từ chủ nghĩa bốc phét ảo tưởng
có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn
hoắt
chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức
về sự sống còn
hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh
tụng ca hạnh phúc khôi hài
đã lâu lắm rồi, tôi cùng hồn phách nằm ngửa mặt trên đất hoang lạnh ẩm hơi
nước
tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm
hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình
cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm
nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ
hiện thực thở ra nỗi buồn
thẫm đen khái niệm mùa thu
hoa bách hợp trong khung tranh treo tường đã chuyển màu vàng úa
rũ cánh dần cạn kiệt sự sống chờ ngày được đào thải
hư ảnh một dạng thức lặng lẽ không tồn tại
tháng mười
không gian xõa tóc che mặt niềm đau
sau cái chớp mắt từng ngày cố quên đi nỗi sợ hãi
người ta bắt đầu nhìn thấy chiếc lưỡi của bóng tối mọc đầy gai nhám
sự giao động tinh thần dường như tìm lỗ thủng chui ra hòa tan vào vòng thủy não
làm sao để níu kéo hồn phách đừng giẫm chân lên cái bóng chính mình
hôm nay, tất cả mọi người
không còn nghe thấy tiếng kèn bầu hòa nhạc khi đám lễ tang
âm hường ấy đang lui dần vào cổ tích
lời điếu văn thương cảm mọc cánh
người đời không cần chiêm nghiệm những ngữ điệu không mùi
tháng mười, đã gần cuối mùa thu
thản nhiên chăng, thời gian vốn dĩ luôn khởi sinh hiển lộ niềm hy vọng
nhưng chẳng ai chưng cất thời tiết để lan tỏa hương thơm từ diệp lục trắng
đừng giấu trong mắt hơi thở buồn xa xứ nghe em
hiện thực từng đoàn người lữ hành thinh lặng
ngậm nắng màu chì tìm về nơi chốn đã chôn xuống đất cuống nhau thai
sự sống tịnh tiến
cảm thức, cái bóng chẳng thể tạo ra một phần đời đau cổ điển
những hàng cây thú nhận lưu cữu mùi hương diệp lục
hoa hoắc hương trong công viên tím nhạt dự cảm mùa tàn thu
hai đồng tử bị ánh sáng xuyên tâm để tương quan với mùi chướng khí
lửa gặm nhấm mầm sống phát tán vi sóng cao tần
tiếng khóc nấc nghẹn mặc khải tiểu sành xám ngoét bụi tàn tro
thành phố dịch biến trắng nghi lễ mai táng dụ ngôn đen trì tụng
những linh hồn
dường như, người đời không còn hốt hoảng khi chợt ngã xuống
những con đường mê man ngủ nhưng luôn mở mắt
sự định dạng tồn sinh cho một hình dung khác
chẳng ai thích hay quan tâm để gõ cửa bầu trời
và bầu trời cứ mãi mong chờ được nghe âm giọng loài người hát
dư thanh ký thác vào cơn mộng du tìm đường về đã mịt mù
trong nghiêm cẩn nhìn thấy những bóng người hóa khói bay lên trời xanh
tpsaigon 12/2021
mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro
dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng
bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận
thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ
ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não
hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây
quanh diềm mắt
mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư
thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm
nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt
người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tươm mật
và quyến dụ
như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng
những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích
mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi
từ chủ nghĩa bốc phét ảo tưởng
có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn
hoắt
chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức
về sự sống còn
hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh
tụng ca hạnh phúc khôi hài
đã lâu lắm rồi, tôi cùng hồn phách nằm ngửa mặt trên đất hoang lạnh ẩm hơi
nước
tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm
hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình
cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm
nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ
hiện thực thở ra nỗi buồn
thẫm đen khái niệm mùa thu
hoa bách hợp trong khung tranh treo tường đã chuyển màu vàng úa
rũ cánh dần cạn kiệt sự sống chờ ngày được đào thải
hư ảnh một dạng thức lặng lẽ không tồn tại
tháng mười
không gian xõa tóc che mặt niềm đau
sau cái chớp mắt từng ngày cố quên đi nỗi sợ hãi
người ta bắt đầu nhìn thấy chiếc lưỡi của bóng tối mọc đầy gai nhám
sự giao động tinh thần dường như tìm lỗ thủng chui ra hòa tan vào vòng thủy não
làm sao để níu kéo hồn phách đừng giẫm chân lên cái bóng chính mình
hôm nay, tất cả mọi người
không còn nghe thấy tiếng kèn bầu hòa nhạc khi đám lễ tang
âm hường ấy đang lui dần vào cổ tích
lời điếu văn thương cảm mọc cánh
người đời không cần chiêm nghiệm những ngữ điệu không mùi
tháng mười, đã gần cuối mùa thu
thản nhiên chăng, thời gian vốn dĩ luôn khởi sinh hiển lộ niềm hy vọng
nhưng chẳng ai chưng cất thời tiết để lan tỏa hương thơm từ diệp lục trắng
đừng giấu trong mắt hơi thở buồn xa xứ nghe em
hiện thực từng đoàn người lữ hành thinh lặng
ngậm nắng màu chì tìm về nơi chốn đã chôn xuống đất cuống nhau thai
sự sống tịnh tiến
cảm thức, cái bóng chẳng thể tạo ra một phần đời đau cổ điển
những hàng cây thú nhận lưu cữu mùi hương diệp lục
hoa hoắc hương trong công viên tím nhạt dự cảm mùa tàn thu
hai đồng tử bị ánh sáng xuyên tâm để tương quan với mùi chướng khí
lửa gặm nhấm mầm sống phát tán vi sóng cao tần
tiếng khóc nấc nghẹn mặc khải tiểu sành xám ngoét bụi tàn tro
thành phố dịch biến trắng nghi lễ mai táng dụ ngôn đen trì tụng
những linh hồn
dường như, người đời không còn hốt hoảng khi chợt ngã xuống
những con đường mê man ngủ nhưng luôn mở mắt
sự định dạng tồn sinh cho một hình dung khác
chẳng ai thích hay quan tâm để gõ cửa bầu trời
và bầu trời cứ mãi mong chờ được nghe âm giọng loài người hát
dư thanh ký thác vào cơn mộng du tìm đường về đã mịt mù
trong nghiêm cẩn nhìn thấy những bóng người hóa khói bay lên trời xanh
tpsaigon 12/2021
Gửi ý kiến của bạn