Gửi chị Trúc
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Ôi, chị một em, em một chị,
Giời làm xa cách mấy con sông.
Em đi giăng gió đời sương gió,
Chị ở vuông tròn phận lãnh cung.
Chén rượu tha hương, giời: đắng lắm,
Trăm hờn nghìn giận một mùa đông.
Chiều qua ngồi ngắm hoàng hôn xuống,
Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở,
Chị vẫn môi son, vẫn má hồng.
Áo rét ai đan mà ngóng đợi,
Còn vài hôm nữa hết mùa đông.
Cột nhà hàng xóm lên câu đối,
Em đọc tương tư giữa giấy hồng.
Gạo nếp nơi đây sao trắng quá,
Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông.
Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết,
Một mình em vẫn cứ tay không.
Vườn nhà Tết đến hoa còn nở,
Chị gửi cho em một cánh hồng.
Tha hương chẳng gặp người tri kỷ,
Một cánh hoa tươi đỡ lạnh lòng.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Chao ôi, Tết đến em không được,
Trông thấy quê hương thật não nùng.
Ai bảo mắc duyên vào bút mực,
Sòng đời mang lấy số long đong.
Người ta đi kiếm giầu sang cả,
Mình chỉ mơ toàn sự viển vông.
Em biết giầu sang đâu đến lượt,
Nợ đời nặng quá, gỡ sao xong.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Tết này, ô, thế mà vui chán,
Nhưng một mình em uống rượu nồng.
Rượu cay nhớ chị hồi con gái,
Thương chị từ khi chị lấy chồng.
Cố nhân chẳng biết làm sao ấy,
Rặt những tin đồn chuyện bướm ong.
Thôi em chẳng dám đa mang nữa,
Chẳng bước chân vào sợi chỉ hồng.
Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc,
Chắp nối nhau hoài cũng uổng công.
(Một trăm con gái đời nay ấy,
Đừng nói ân tình với thuỷ chung.)
Người ấy xuân già, chê gối lẻ,
Nên người nong nả chuyện sang sông.
Đò ngang bến dọc tha hồ đấy,
Quý hóa gì đâu một chữ đồng.
Vâng, em trẻ dại, em đâu dám,
Thôi để người ta được kén chồng.
Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ,
Chịu làm sao được những đêm đông.
Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ,
Không yêu thì thực dễ như không.
Chị ơi, Tết đến, em mua rượu,
Em uống cho say đến não nùng.
Uống say cười vỡ ba gian gác,
Ném cái chung tình xuống đáy sông.
Thiên hạ “Chi nghinh Nam Bắc điểu”
Tình đời “Diệp tống vãng lai phong”.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một chút lòng.
Sương muối gió may rầu rĩ lắm,
Còn vài hôm nữa hết mùa đông.
Xuân đến cho em thêm một tuổi,
Thế nào em cũng phải thành công.
Em không khóc nữa, không than nữa,
Đây một bài thơ hận cuối cùng.
Không than chắc hẳn hồn tươi lại,
Không khóc tha hồ đôi mắt trong.
Chị ơi, em cưới mùa xuân nhé,
Đốt pháo cho thơm với rượu hồng.
Xa nhà, xa chị tuy buồn thực,
Cũng cố vui ngang gái được chồng.
Em sẽ uống say hơn mọi bận,
Để hồn về tận xứ Hà Đông.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Với lá thư này là tất cả,
Những lời tâm sự một đêm đông.
Thôn gà eo óc ngoài xa vắng,
Giời đất tàn canh tối mịt mùng.
Đêm nay em thức thi cùng nến,
Ai biết tình em với núi sông.
Mấy sông, mấy núi mà xa được,
Lòng chị em ta vẫn một lòng.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Cầu mong cho chị vui như Tết,
Tóc chị bền xanh, má dậy hồng.
Trong mùa nắng mới sầu không đến,
Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng.
Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
- Xa nhà rượu uống có say không?
Huế tháng Chạp năm Ngọ