Phùng Hiếu
Không cần..!
..
Không cần nhắc, mùa thu cũng đến
Như nỗi nhớ em vậy mà
Có khi mới lưng chừng tháng 8
Thiếu một người, bất chợt thu sang
..
Không cần đếm, thời gian cũng vậy
Có khi đã quá lâu rồi
Những thói quen, giống như hơi thở
Dẫu có buồn, rồi chẳng sao đâu!
..
Không cần nhớ, ngày xưa đã mất
Tự dưng anh hoá dại khờ
Những cơn mơ hoà vào giấc ngủ
Chợt giật mình, bốn phía chơ vơ
..
Không cần hận, ngày xưa đã mất
Trái tim tan nát lâu rồi
Vẫn mỉm cười phút giây duy nhất
Có lần em thành thật yêu tôi!
Nguyễn Thỵ
"Mai sau tìm mẹ giữa thiên hà"
Có nghĩa là mất hút muôn đời
Nghĩa là không thể đến bên người
Một cõi không gian ngoài vô tận
Ngàn năm ánh sáng cũng chơi vơi
Mẹ giờ hiu hắt giọt sương bay
Như làn khói mỏng, chút hương phai
Bảy mươi năm một hồn xanh trúc
Khoảnh khắc vô thường trên đốt tay
Vấn tóc bằng mây tưởng như là
Cài hoa sứ trắng thuở mười ba
Mẹ đi lơ đãng trong chiều vắng
Suốt buổi con tìm lệ tuôn sa!
Không còn thương nhớ, không còn khóc
Cũng chẳng buồn vui, chẳng giận hờn
Không còn mặc khách tao nhân nữa...
Mẹ ngồi lặng lẽ giữa hoàng hôn
Không ai trong ánh mắt vô hồn
Không gì trong trí não mênh mông
Chỉ còn thoảng nụ cười xa vắng
Đi, về vô thức cõi hư không
Mẹ của ngày xưa của con đâu?
Đáy hồ quên lãng đã trầm sâu
Nhớ mẹ con tìm trong ký ức
Đường về cổ tích cũng xanh xao
Mẹ đang đi về nơi rất xa
Lang thang giữa những dải thiên hà
Con sợ một ngày kia thức dậy
Bỗng trở thành đứa trẻ mồ côi
Mẹ ơi! Nán lại chờ con với
Đừng bỏ con đi giữa cõi đời
Dắt con về lại thời thơ ấu
Nhà cũ, vườn xưa, tiếng mẹ cười...
Vu Lan, 2023
Gửi ý kiến của bạn