HƯƠNG TRĂNG
Những vị sao lạc giữa tầng không
Em lạc vào một ánh mắt trầm u uẩn khúc
Có phải là anh?
Lấp lánh kết chặt lấy bầu trời
Choàng ôm dịu dàng đường trăng sáng
Em xếp mảnh không gian
Nghe như trăng khóc cười
Nghe như anh vừa uống cạn môi em
Còn đọng lại hương tinh khiết
Màu son ghi khẽ lên con chữ
Hạt sương rơi trên màn sóng xanh
Hương trăng gập ghềnh bay xa
TRÍCH. HOA & GIÓ
Anh lướt qua đời em
Luồng gió chụp vô hình thầm lặng
Liễu rũ bốn mùa gầy thân áo
Chiếc gió bông đùa cuồng phong nghiêng ngả
Ngược hướng, hoa nở muộn trong uất hờn
Bóng đáy mắt sâu trong ký ức
tan dần
Chiếc gió vẫn thế, phong lưu bỡn cợt
Lướt trên hoa cỏ lạ
Say đắm hương tình
Thương! Thân em liễu yếu mềm
Ngây ngốc dốc cạn tình
Nương theo gió
Phía chân trời, dài lối mịt mù,
Mắt rưng rưng…
Có bao giờ ngược hướng?
CƯỚI NÚI
Nắng phục sinh ánh sáng
Cánh rừng những chiếc lá trở chiều
Em mặc một chiếc váy xinh trên tay cầm đóa hoa túc cầu
Leo lên đỉnh đồi cao, thật cao
Ấp ủ chuyện tình thế gian
Con sông nước về thượng nguồn
Nàng hoa mặc váy cưới
Ánh nắng gió hoà khúc tình diễm tuyệt
Bầy chim hót bài ca thuỷ chung
Trên ngọn đồi có bàn tay thật ấm
Có viên ngọc quý long lanh
Có huyền nhiệm sắc màu
Có câu truyện nàng công chúa ngủ trong rừng đợi nụ hôn chàng hoàng tử
Ngày em cưới núi
Là ngày đất đá trầm ngâm
Như lời tiên tri mỉm cười khu rừng hoang dã thảo
Anh là ngọn núi cao rậm rì xanh
Những bài thơ viết cho anh cuộn trào
Dài nối dài
Cao ngút ngàn
Câu nói run run thốt lên cửa miệng
Núi đỏ mặt ngượng ngùng
Hạnh phúc ươm mầm ngôn từ nghiêng ngả
Ngày em cưới núi
Da thịt biết thanh xuân