*Nguyễn An Bình
Những mùa trăng trên nước Mỹ
Có phải trăng Boston
Trên trời đêm Đông Bắc
Trôi trong nỗi cô đơn
Sắt se màu vàng lạnh.
Gió thổi từ biển xa
Còn dư âm tiếng sóng
Bên kia là quê nhà
Nổi trôi cùng huyễn mộng.
Trên sóng nước Hudson
In vầng trăng New York
Lững lờ liềm trăng non
Khuyết trong lòng khách trọ.
Mấy thế kỷ lưu dân
Vết chân mòn cội rễ
Huyền hoặc một liềm trăng
Treo ngang bờ ký ức.
Trăng Cali hôm nào
Đón chào người xa xứ
Lấp lánh mấy vì sao
Tiễn đưa ai vạn dặm
Có phải trăng cổ tích
Vời vợi nơi xứ người
Xa xăm mà huyển diệu
Tấm lụa đào đang trôi.
Trăng Phila thao thức
Nhìn ta soi bóng mình
Lang thang trên phố cổ
Đâu chờ đến bình minh.
Có phải là hương cau
Thơm sân vườn ngày cũ
Có phải là hoa ngâu
Chiếu chăn còn ấp ủ?
Ta mãi tìm lầm lũi
Bóng trăng xưa quê nhà
Nhớ những ngày đi học
Áo người bay rất xa
Mưa một thời ướt tóc.
Đi qua cuộc đời nhau
Bao mùa trăng thương nhớ
Giờ chỉ còn chiêm bao.
18/6/2023
________
*Lê Thanh Hùng
Thu vàng qua ngõ vắng
Anh vẫn đợi mùa thu bên ngõ
Ánh vàng mây xoắn xuýt lần qua
Xóm vắng buồn hiu, hun hút gió
Thương nhớ gì một người ở xa?
Trôi đi, ơi dòng sông hoa mộng
Sẽ cồn cào phía biển ngoài kia
Trong mênh mông tứ bề gió lộng
Biển và sông không thể chia lìa
Anh vẫn đợi, dù không lời hẹn
Đứng bên bờ thu cũ ngày xưa
Tiếng lá dỗ, ru tình ghìm nén
Một thu vàng mộng ảo dây dưa
Anh vẫn biết đời xa xôi lắm
Dòng sông xưa về biển lâu rồi
Anh cũng đã mắt mờ chân chậm
Bao nhiêu điều mộng tưởng lần trôi...
Biết vậy, nhưng chuyện đời vờn vẫy
Với nỗi niềm chìm đắm khát khao
Mùa thu mới, niềm vui gượng dậy
Em sẽ về, trong nắng lao xao...
________
*Kiệm Hoàng
Tịch Nhiên
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm
trên môi người hát ca
anh trở về yên ngủ
dưới cội hoa mai già
khi ngôn ngữ trở thành mặt nạ
trên môi người dấu che
anh trở về yên ngủ
cuối rừng. xa... rất xa...
anh trở về yên lặng
lòng phong kín ngỏ đời
tịch nhiên...