Đức hạnh của một dòng người
Hôm nọ mày đóng bạn tao lên Thánh giá
vì những bài ca mà mày không thể chạm vào
nhưng đâm mày như một nhát dao nhân danh mùa xuân
và trong mùa xuân tao đứng bên ngoài khái niệm
mày không thể có hai Thiên Chúa mày không thể có thêm một lý do để sống
những bài ca đó mới làm mày run rẩy làm sao
mày giấu mặt mình đi giữa đám đông của những chúc tụng của những lẵng hoa
nhưng bên ngoài khái niệm đôi mắt tao vẫn còn chưa vẩn đục
trong đại sảnh trên hành lang ngoài quảng trường
đối diện cuộc biểu tình là bia mẹ
bia của mẹ tao bia của mẹ mày bia của mẹ bạn tao
tất cả nằm xếp hàng chờ mày san phẳng
mày phải dũng cảm lên tao nghĩ
mày phải đốt những bài ca đi đốt cả thư viện đốt cả giáo đường
đốt cái tên tao đốt trái tim tao đốt trái tim mày
để biết vàng thì không thể cháy
để biết cái chết là thất bại của mày bởi lẽ
Thiên Chúa của mày chẳng bao giờ chết
ông ta chỉ lang thang ở rìa của thời gian sắp xếp các dữ kiện hoặc tìm
một cách để gửi thông điệp đến cái đầu của mày
đã đậm đặc kính cung pha cùng thù hận
nên đừng sợ hãi đừng soi mình trong bóng nước nếu mày biết
khi thời khắc đã điểm tao sẽ đứng trước nhà mày tao sẽ kiên nhẫn bấm chuông
nhưng tao cũng là cánh cửa tao cũng là tấm rèm
là trần nhà của mày đèn phòng khách của mày tấm khăn quấn quanh nhục thể người tình mày
là tờ giấy mày sẽ viết bài diễn văn mày sẽ đọc trước toàn thể những công dân gương mẫu
khi mày đóng bạn tao lên Thánh giá
tao đã là cây đinh đã là tay đao phủ đã là cận vệ của mày
là những câu thơ mày đã cố quên đi
nhưng sống trong ảo tưởng mày mơ về mỗi đêm từng nếp nhăn trên trán
và khi mày cũng bị quên đi và khi mày cũng chỉ còn là một vết
cái ngày mà trước hết mày đã thả tao dọc con kênh
mà không biết trong bụng tao đã là những bài ca là đá nặng nhiệm mầu
để được chìm sâu khỏi bề mặt mày dày công tạo dựng
bọn tao chính là Thiên Chúa của mày đây.
Phà vẫn chạy
Chỉ còn chúng tôi
một vài kẻ ở lại sau cùng
phà vẫn chạy
trước khi bị giết bầy vịt trời sau lưng
kêu những tiếng kêu tiên tri
những kẻ ở lại sau cùng
mang một vết dao
găm trên vai
vết dao từ trong giấc mơ
của một góa phụ ú ớ nói mấy lời trăn trối
bên ngoài
nơi xa khỏi bầu trời
dòng sông trôi mãi
họ cắm một ngọn hải đăng
để mà chống lại thời gian
phà vẫn chạy
phà vẫn chạy
phà vẫn chạy
ai không bất tử tất nhiên
không được phép đau lòng
tất nhiên những kẻ ở lại sau cùng có thể đi tìm
một phép thử
một cơ may
một lời vĩnh biệt
nhưng nếu không làm vậy thì
phà vẫn chạy
con đường sau cuối gửi
những lời chia buồn tàn lụi
về phía chúng tôi
soi mình vào bóng nước của dòng sông
chúng tôi đã chẳng còn ở đó.
Một lời hứa
Ngày em đi con đường cũ đầu thai
kẻ lưu đày kéo đá lên dốc núi
một người điên lẩm nhẩm hoài tên mẹ
bên bức tường mùa thu của năm nào
liệu phố có nói những lời tiễn biệt
khi hàng đèn cúi mặt đứng song song
khi đêm đã trắng tràn ngoài tĩnh mạch
và thịt da một món nợ sau cùng
khi uống cạn đời mình bên ngã tư ý niệm
khói thuốc nồng biển báo giấc thinh không
cơn mơ cũ đường về chưa thành thật
bóng kiếp sau đã phủ mặt địa cầu
em có đi dưới đọa đày của ngày thu
xin giữ lại đời này cho một người xa lạ
như những lời được giữ trên một tờ di chúc
hay trên Phúc Âm đã cháy rụi tình cờ.