Muộn chiều rồi, người đã ra đi
Chiều vội vàng nắm lấy bàn tay
Không kịp nói những điều muốn nói
Anh lặng lẽ, buông theo tiếng gọi
Lời hẹn hò, có một ngày mai
Muộn chiều rồi, vạt nắng chìm trôi
Nghe bức bối khoảng không mờ tối
Chỉ thấy em âm thầm bước vội
Theo chiều trong chiếc bóng đơn côi
Lặng nhìn trên lối cũ đoan trinh
Thấm đẫm nét ngày xưa kiều mị
Ngẩn ngơ đứng, nghiêng lòng chạnh nghĩ
Có hay không? ta huyễn hoặc mình
Em bước đi, ngoái lại níu nhìn
Chút chần chừ trong đuôi con mắt
Cơn gió rối suy tư vụn vặt
Lưỡng lự hoài trước những hoang tin
Người ra đi, cũng đã đi rồi
Nghe vỡ vụn những điều lướng vướng
Trôi đâu đó, chút gì gắng gượng
Vụng tình treo vô hạn vô hồi
Em quên rồi có một chiều mưa
Em đã cố tình quên mất anh
Quên thoáng mưa rơi, hiên quán vắng
Có đôi mắt thẳm sâu nằng nặng
Tiếng yêu rơi, dịu ngọt tròn vành
Đúng là em đã quên thật rồi
Góc phố cong cong qua hẽm nhớ
Cơn gió lốc bụi lầm cát lỡ
Sóng mắt cay, ngày mãi miết trôi
Đâu mất rồi, một thoáng hương xưa
Chợt nhớ, tầm này con nước lớn
Day trở bước, sóng lòng gờn gợn
Đưa nhau qua lối mộng, chiều mưa
Tháng sáu một trời hoa đương mùa
Phố núi này, cơn mưa dai dẵng
Mong manh treo nỗi buồn tĩnh lặng
Biết ai còn đâu đó phân bua
Thôi cũng đừng nhớ nữa làm gì
Khi tim ta không còn chung nữa
Cứ để yên những lời đoan hứa
Nước mắt đầm, sẽ tự khô đi…
Nơi đó còn gì quen không em!
Con đường xưa, có còn quen không em?
Cành hoa giấy bên đường, rung trong gió
Những chiếc lá non dưới chùm hoa đỏ
Còn hồn nhiên, e ấp nắng bên thềm
Căn gác cũ, bên triền thung mượt xanh
Đôi ngỗng trắng có còn đi quanh quẩn
Te tái quát người khách quen, lận đận
Bươn bả trong vòm nắng, một chiều hanh
Con đường xưa như sợi chỉ trong sương
Bờ cỏ dại mùa này nhiều hoa lắm
Có người đã từng bước đi dò dẫm
Mãi loay hoay trong cơn lốc vô thường
Cạn ngày rồi, ai nhẹ bước thong dong
Bên hiên vắng, gió đương mùa lá đổ
Giàn hoa giấy, chắc giờ này chớm rộ
Để ru chiều trong tím biếc mênh mông
Và gốc me gìa biết có còn không
Tuổi hoa dại, trái me non chấm muối
Mặc kệ ai cứ thao lao theo đuổi
Vẫn vô tư không một chút xao lòng…
Ngồi ưu tư, đường dĩ vãng bồng bềnh
Vạt nắng cuối ngày, đong đưa lổ chổ
Gió năm tháng, biết còn ai giữ hộ
Nghe cháy lòng một nỗi nhớ chông chênh
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận