...!
tôi vẫn chưa nói với nàng ấy
rằng "làm thơ
không đề tựa
chính ra giống
như việc chơi bời/cà lơ phất phơ
làm chuyện vô thưởng vô phạt
chứ danh giá gì
ca kĩ
với bọn làm nhạc bất tài
mới có tiếng!"
và giờ đây
sắp hừng đông
sự liên hệ giữa tôi + dòng thơ hiện đại
+ ngày
và đêm/chủ yếu-làm sao chả bị tổn hại gì..
tốt nhất
đừng đề tặng trong thơ cho ai
dù thời gian trôi ngang có bảo "mày sắp chết
..đợi đấy!"
cũng chả sao
do khi nào đứng yên thì khá nhanh nhạy..
vốn không có mối quan hệ quyền lực
với ai
nên chẳng phải nhọc công duy trì
vâng-biển
có ngày nước dâng
có ngày nước rút
hoàn toàn độc lập
và tôi với các giấc mộng
lần theo những ngày nước rút để được
thấp thỏm..
thời nay
đừng tưởng ai cũng biết cầu cống
Nguyễn Bính
lúc rượu vào các chiêu trò
tôi ưa đọc
sang sảng “những phường bất nghĩa xin đừng đến
hãy để thềm ta xanh sắc rêu.”
hai câu của Bính
-bà mẹ
chả mấy ai lí tới
chúng cứ sồng sộc nhào vô
hiện tại khổ tâm
..tôi đứng cách hẳn lề phải/một bờ bãi
đúng "khúc ruột xa hàng vạn dặm"
tuy nhiên
vẫn tôi-nhân vật đi ra từ tiểu thuyết Vargas Llosa Mario
và khá giống Charles Bukowski
ưa thích rượu mạnh
thường hay từ khước lui lại ả đĩ nào
đã qua đêm
ngay lúc này
sở dĩ nhắc đến sự liên hệ
giữa tôi + thơ hiện đại
bởi chiêm nghiệm
tiền chiến
thấy “màu đen” mới đích thực màu của tình yêu
sự chiêm nghiệm mới xảy
diễn/ngay đây
(ối
chỉ trong tích tắc) con mèo vàng phóng
vồ con chim sẻ..
(cấp kì) dợn cảm giác địa ngục
u tối
tôi ngồi tựa cửa
quan sát bước đi con mèo vàng
cực nhớn nhác
-nom nó chả khác các ông thánh tông đồ (the high priestess of soul!)
..tiếp tục quan sát
tới khi con mèo vàng
đứng ngoài nội tâm các phím dương cầm
vừa ăn con chim sẻ vừa liếm
-quái
lại thấy không hề lố bịch
tôi đứng lên tìm thứ gì đấy(!)
đọc.
..
vương ngọc minh.
không đề tựa
chính ra giống
như việc chơi bời/cà lơ phất phơ
làm chuyện vô thưởng vô phạt
chứ danh giá gì
ca kĩ
với bọn làm nhạc bất tài
mới có tiếng!"
và giờ đây
sắp hừng đông
sự liên hệ giữa tôi + dòng thơ hiện đại
+ ngày
và đêm/chủ yếu-làm sao chả bị tổn hại gì..
tốt nhất
đừng đề tặng trong thơ cho ai
dù thời gian trôi ngang có bảo "mày sắp chết
..đợi đấy!"
cũng chả sao
do khi nào đứng yên thì khá nhanh nhạy..
vốn không có mối quan hệ quyền lực
với ai
nên chẳng phải nhọc công duy trì
vâng-biển
có ngày nước dâng
có ngày nước rút
hoàn toàn độc lập
và tôi với các giấc mộng
lần theo những ngày nước rút để được
thấp thỏm..
thời nay
đừng tưởng ai cũng biết cầu cống
Nguyễn Bính
lúc rượu vào các chiêu trò
tôi ưa đọc
sang sảng “những phường bất nghĩa xin đừng đến
hãy để thềm ta xanh sắc rêu.”
hai câu của Bính
-bà mẹ
chả mấy ai lí tới
chúng cứ sồng sộc nhào vô
hiện tại khổ tâm
..tôi đứng cách hẳn lề phải/một bờ bãi
đúng "khúc ruột xa hàng vạn dặm"
tuy nhiên
vẫn tôi-nhân vật đi ra từ tiểu thuyết Vargas Llosa Mario
và khá giống Charles Bukowski
ưa thích rượu mạnh
thường hay từ khước lui lại ả đĩ nào
đã qua đêm
ngay lúc này
sở dĩ nhắc đến sự liên hệ
giữa tôi + thơ hiện đại
bởi chiêm nghiệm
tiền chiến
thấy “màu đen” mới đích thực màu của tình yêu
sự chiêm nghiệm mới xảy
diễn/ngay đây
(ối
chỉ trong tích tắc) con mèo vàng phóng
vồ con chim sẻ..
(cấp kì) dợn cảm giác địa ngục
u tối
tôi ngồi tựa cửa
quan sát bước đi con mèo vàng
cực nhớn nhác
-nom nó chả khác các ông thánh tông đồ (the high priestess of soul!)
..tiếp tục quan sát
tới khi con mèo vàng
đứng ngoài nội tâm các phím dương cầm
vừa ăn con chim sẻ vừa liếm
-quái
lại thấy không hề lố bịch
tôi đứng lên tìm thứ gì đấy(!)
đọc.
..
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn