Ngoài kia là những vỡ tan
Ngoài kia là những vỡ tan
Vẫn còn một kẻ hoang đàng làm thơ
Không toan tính chẳng mong chờ
Viết cho mình khỏi bơ vơ giữa đời
Bỗng nghe câu hát à ơi
Ai ru phía ấy mà chơi vơi lòng
Nhìn về đã quá xa xăm
Trông lên trời đất đã thăm thẳm chiều
Hình như bến cũ quạnh hiu
Hình như đời vẫn còn nhiều buồn thương
Chợt nghe gió thốc bên đường
Và ta ngọn cỏ xin nương về trời…
Mẹ không biết dùng Facebook
mẹ không biết dùng facebook
không cần bận tâm khi viết một bình luận
có phiền lòng ai không
với mẹ việc nấu nướng và nhìn chúng con ăn ngon
vui vẻ hơn vùi vào điện thoại…
mẹ không biết dùng facebook
không cần phải làm gì cũng chụp ảnh
đăng lên đợi like
với mẹ mỗi khoảnh khắc gia đình bên nhau
đã là tấm ảnh tuyệt vời nhất…
mẹ không biết dùng facebook
không cần phải cập nhật trạng thái hằng ngày
vì mọi buồn vui mẹ đều trang trải
và nhận được những sẻ chia ấm áp
lúc ấy mẹ cười thật hiền…
cuộc sống cuốn chúng con theo
nhiều khi ước được giản đơn như mẹ
không facebook
không bận tâm nhiều điều chẳng đáng
hơi ấm mẹ
mang chúng con thoát khỏi cơn mê…
Đối diện một nửa chiều
Chừ mình em đối diện một nửa chiều
Một nửa kia anh đã mang đi mất
Cánh bằng lăng trong một con phố chật
Giọt cafe tí tách với tiếng mưa
Ta đã nói với nhau lời nào chưa
Hay buồn vui đã gom trong đôi mắt
Chất chứa quá nhiều nỗi đau số phận
Và cả sự bất lực phận mình
Để rồi bây giờ ta lặng thinh
Nói điều gì cũng trở nên thừa thải
Đường anh đi chông gai vạn nẻo
Đường em về nghe gió thổi quạnh hiu
Chừ mình em đối diện một nửa chiều
Nghe cô đơn dâng tràn nơi khóe mắt
Lục tìm trong màu tím cánh bằng băng hay giọt café đắng
Vẫn không thể tìm lại một nửa chiều mà anh đã mang đi…