II
Vậy mà, chúng tôi đã gặp lại chị Bờ. Đúng hơn, chị đã điện thoại thăm cha mẹ tôi nhiều lần rồi một lần tới thăm cha, mẹ tôi.
*
Chị du học Hoa kỳ. Chị có bằng tiến sĩ Luật và mở văn phòng luật sư tại thành phố New York mấy năm.
Sau đó, chị được mời dạy ở trường đại học ở Luân Đôn, chị dạy và ở lại bên đó luôn, theo lời kể lại của mẹ tôi.
*
Một năm, chị bay qua thăm cha mẹ tôi lúc đó cha mẹ tôi đang ở San Diego, phía nam California. Anh em chúng tôi ở rải rác khắp nơi trên thế giới, không có đứa nào ở chung với cha mẹ.
Chị đáp máy bay tới phi trường LA, kéo va li, thuê xe lái về San Diego.
Trên xa lộ số 5, chị nhủ thầm: Đường kẹt quá nhỉ. Mà bên này người ta lái xe bên tay phải.
Chị tới khách sạn dành sẵn gần nhà cha mẹ tôi nhưng không ở lại. Đem theo một ít quần áo và chiếc ghế bố vào ngủ phòng mẹ tôi.
*
Có chị, chị lo chuyện ăn uống, đi dạo, dọn dẹp mỗi ngày. Chị nói với mẹ:
Lúc này tiện quá, mẹ nhỉ. Đi mua chỉ cần đem theo điện thoại để trả tiền.
Mẹ nhắc chừng chị:
Coi chừng mất điện thoại nghe con.
*
Qua ngày thứ tư, chị nói với cha mẹ tôi:
Dạ. Trưa nay mình đi ăn ngoài. Mà phải về hơi trễ một chút vì thợ cần thêm tí thì giờ để dọn dẹp. Mình về khoảng hơn ba giờ chiều, cha mẹ nhớ đem thuốc theo.
*
Chị nhường cho mẹ tôi mở cửa phòng khi trở lại phòng trên tầng số 2. Cha, mẹ tôi như bị choáng ngợp, bước thụt lùi, nhìn chị.
Tường phòng khách và cả căn phòng trắng toát, thảm mới, bàn ghế nệm bọc đều mới. Trên tường phòng khách, bức tranh sơn mài từ nhà ở Huế, khi vào Sài gòn mẹ tôi không đem theo.
*
Tất cả giường nệm mỗi phòng đều bọc vải mới. Trong phòng tắm, khăn tắm, khăn mặt đều được thay mới. Hộp đựng xà phòng mới.
Nhà bếp sạch trơn. Có thêm chiếc áo choàng để nấu ăn tới từ Điện Westminster, London.
*
Phòng cha tôi có thêm bức hình cỡ 0,9 x 1,2 thước chữ đen trên nền vàng nhạt bằng chữ Hán, bản in Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh của Thầy Huyền Trang.
Chị đưa cho cha tôi thanh gỗ màu đen, nhỏ rồi nói:
Thưa cha. Trên thanh gỗ có chữ open, bấm vào là mở. Bấm vào, cha sẽ thấy chấm đỏ lớn hiện ra.
Bấm vào chấm đỏ, chấm đỏ thành màu xanh và mình nghe tiếng chuông điện thoại reng.
Nếu mình tắt ngay, nút bấm trở thành màu xanh và hết kêu. Coi như không có chuyện chi.
Nếu để yên, điện thoại tiếp tục reng rồi tắt. Như vậy là có người đã nghe và tới đón cha đi bệnh viện.
Cha tôi ngắt lời chị: Như nút báo động hở con?
Chị đáp: Dạ phải. Bệnh viện sẽ gởi người tới khám nghiệm, sau đó tính sau.
Con đã thanh toán với bệnh viện hợp đồng 10 năm cho cha và mẹ, họ tính lên thành 12 năm. Lúc cần, cha mẹ cứ kêu, mình chỉ ký vào tờ giấy ngày giờ cho họ chứng minh thôi.
*
Hôm sau, chị về Luân Đôn lần này đi thẳng từ San Diego rồi đổi máy bay.
Cảnh biệt ly, sao mà buồn vậy. Trong phòng khách, chị ôm cha mẹ tôi khóc sướt mướt.
*
Từ năm đó, chị không còn liên lạc thăm cha mẹ tôi. Mẹ tôi có nhắn người tìm, tôi có kêu điện thoại kiếm chị. Không còn gặp được.
Ôi thôi... Lần này chắc hẵn mất luôn chị.
*
Nếu vậy thì lần này thiệt là ngàn thu vĩnh biệt Chị Bờ.
Gửi ý kiến của bạn