Tác giả viết năm 1967. Nhan đề đầu tiên là “Một bài thơ nhỏ.” Bài thơ viết cho Huyền Châu, linh hồn của ca khúc “Trên ngọn tình sầu.”
Nguồn cảm hứng đến với tác giả khi tác giả tình cờ đọc lại một truyện ngắn cũ, từ những trang sách đã bụi phủ, đã ố vàng, mà nhân vật trong chuyện là Huyền Châu, khiến tác giả liên tưởng tới những hạt bụi thời gian. Từ hạt bụi thời gian, tác giả liên tưởng tới những bụi của một cuộc tình, những hạt bụi định mệnh một đời người...
Nhưng thế nào thì, cuối cùng hạt bụi cũng vẫn là hạt bụi. Nó không thể là gì khác...
Và con người không chỉ được làm thành bởi những hạt bụi, mà họ còn cộng-sinh nhiều hạt bụi khác. Trong đó có cả những hạt bụi mưu đồ, hạt bụi lường gạt, hạt bụi tự ái, hạt bụi tà tâm, hạt bụi gian ác, vân vân... Trước khi, con người, cuối cùng, lại trở về hạt bụi.
Bài thơ này được Hoàng Quốc Bảo phổ nhạc, nhan đề bài nhạc là "Người Về Như Bụi"
người về như bụi
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ
tôi buồn như cỏ
một đời héo khô
tôi buồn như gió
ngang qua thềm nhà
thấy ai ngồi đợi
bóng hình chia đôi
sầu tôi lụ khụ
người về như sóng
buồn tôi quanh năm
người về như đêm
tình tôi phập phều
những tăm phụ bạc
lòng tôi gian ác
dấu trong miệng cười
người về như sương
ẩn sau hang động
người về trong gương
thấy mình mất tích
người về như sông
tràn tôi, lụt lội
hồn tôi thả nổi
như khóm lục bình
sầu ai về cội
1974