dutule.com giới thiệu: Nguyễn Ngọc Minh Thảo quê ở Sóc Trăng. Cô viết rất sớm, có thơ đăng báo từ năm cô học lớp 8. Hiện định cư tại Mỹ.
Cô viết nhiều thơ và tản mạn, cũng có truyện ngắn nhưng theo cô, cô chưa bao giờ hài lòng. Việc viết đối với cô cũng thường hay đứt quãng, phần do hứng thú, phần vì chương trình học ở trường đôi khi quá tải nên không có thời gian. Gần đây cô có viết được vài nhận xét và phê bình, nhưng chỉ post trên blog cá nhân.
Cô cho biết, cô thực sự đam mê viết văn, luôn trăn trở về nó. Nhưng khả năng về ngoại ngữ còn hạn chế nên cô chẳng thể nào theo học một trường Báo chí hay Văn học chuyên nghiệp được. Cô thực sự muốn viết văn chuyên nghiệp.
Với cô,“Tiếng Việt” đã mê hoặc cô, hay đúng hơn, là những tác phẩm viết bằng thứ tiếng Việt đẹp và trong sáng. Cô cực dị ứng với những kẻ biến tiếng Việt thành ra méo mó và quái dị. Bản chất nó đẹp, thì hãy dùng nó để tạo ra cái đẹp cho người đọc thưởng thức. Người viết văn chuyên nghiệp phải luôn trau chuốt từng con chữ, không bao giờ được phép cẩu thả.
Ngoài văn học cô cũng yêu âm nhạc và nhiếp ảnh. Xin giới thiệu một vài sáng tác của Nguyễn Ngọc Minh Thảo
KHÚC CHIỀU MUỘN
Khi chúng ta đã không dìu nhau đi hết khúc quanh gập ghềnh của đường đời bất trắc và cũng không đủ kiên nhẫn đợi mưa hết cơn to Thì em cứ tin đi, rằng đấy chỉ là thứ tình yêu dệt bằng lầm lẫn đáng thương và ảo tưởng lập lòe Một tình yêu chết non khi mới vừa thai nghén Khi em hết yêu tôi những ngày sấm vang, gió ì ạch bước chân vào mùa Đấy chỉ là một điều nhỏ nhặt trong thế kỉ đầy biến động Nhỏ như nụ ti-gôn đượm hồng[hay màu máu thắm] mà ta thường nhặt nhạnh những buổi chiều nhập nhoạng Cả khi em lãng quên tôi như cách tia nắng tắt phụt lúc giữa ngày Thì nỗi đau vô cùng ấy,hẳn chẳng thể sánh bằng những gương mặt nhàu nhĩ tái xanh sau cơn động đất, với những dư chấn ngầm Với cơn đói và nỗi kinh hoàng còn in sâu trên từng đường gân thớ thịt tím đen Thì nỗi đau tôi, em có thể gạt phăng với ngần ấy luận điệu, ngần ấy con người Cứ yên tâm buông những tiếng khô khốc và đanh nhọn Những tiếng lóc cóc lóc cóc rơi vào sâu tâm tưởng, lăn đều và lăn dài trên những triền dốc rêu phủ xanh ngời Khiến tôi khóc những cơn mưa chiều muộn khi chúng ta không dìu nhau đi hết khúc quanh...
SỐNG?
Chúng ta đang sống hay đang ngủ?
Mộng du chăng?
Giữa thế giới nhập nhằng ảo-thực
Thế giới của những gã hèn thích sống
Và những tên hề mếu máo
Có em và ta sao?!
Hay là
Ta vờ biết đau sau tấm mặt nạ sáng màu
Ta vẽ cho nhau, ta ướm cho nhau
Nụ cười tròn vạnh và bờ môi mấp máy hờ
Hạnh phúc rỗng với vui tươi mục ruỗng
Ta gán cho nhau...
Vật vờ sống những chuỗi ngày tẻ ngắt
Với hình hài nhũn nhão liêu xiêu
Chết non phía tối nào, ơi ước mơ ấu thời sáng rực
Đâu rồi những phừng phực khát khao?
Đâu những kẻ điên thế kỉ
Đâu rồi ta?
ĐƯỜNG
Lớp nhựa đường qua hồi sục sôi sóng sánh[như màu đen cafe tôi và em vẫn thường nhâm nhi]
nằm ngoan bất động và lành.
Đã bạc màu. Và cũ kĩ. Em thấy không?
Vì gió cuộn cào và nắng mưa giày xéo
hay vì tôi và em?
Vì dấu chân mòn và những vòng xe tròn xinh không tuổi
Vì quen mang những vết đau chồng chéo, khi cạn khi nông.
Đường muôn đời vẫn hiền từ. Em biết không?
Như bà mẹ già nua ôm chúng ta vào lòng
Dưỡng nuôi những xúc cảm trong như mây trời tháng Chín
Chúa có dạy em yêu mẹ?
Có bảo tôi yêu em?
Đường cũng lặng và nhẫn nhịn. Em nhớ không?
Âm thầm nhặt hộ ta kí ức
Nhặt hộ em và tôi nụ cười lấp lánh và hạnh phúc muộn tràn
Và nằm yên trông theo nhức nhối
Khi em và tôi bước xa về hai phía không nhau
Khi chúng ta đặt chân lên những con đường lạ. Và lạnh nữa.
Em hay không...
KHI
Khi tôi gọi em bằng mắt, đêm hun hút quay đầu
Tôi gọi em bằng lời,
Tiếng thảm thiết mất hút trong bóng tối
Thân rã rời. Hồn bỗng hóa hư hao
Khi tôi níu cơn gió nồm tháng Sáu
Hương trầm vuột khỏi tay
Tôi ngơ ngẩn, tiếc thầm mùi thiếu nữ
Đã cùng tôi qua những tháng những ngày...
Khi tôi vẽ bằng nét chì nguệch ngoạc
Nắng trải vàng trên phát thảo dở dang, chen sáng lòa nụ cười em héo úa
Tôi quẳng bút vào vách tường trơ lạnh
Quẳng tim mình vào đau đáu ngổn ngang.
Khi tôi khóc bằng cơn mưa ban sáng
Bằng lòng tinh tươm
Bằng cơn gió chập chùng ùa
Thì em đã tan theo mùa rất vội
Thì em bỏ lại tôi...
TÌNH TA
Bồng bềnh em trôi
Tóc mây thưa
Thân em trôi trên dòng yêu dấu
Thoáng môi cười
An nhiên!
Gửi vào nắng tóc em thơm
Gửi vào mưa mắt em sầu
Gửi vào gió tiếng em buông nhẹ
Gửi với trời hồng đôi môi em
Gửi thêm vào chiều một em tôi trầm lặng...
Cho tôi gửi thêm tôi vào vực sâu em. Chới với!
Yêu thương chìm ngập. Chếnh choáng. Ấm nồng
Yêu vội vã em như yêu lần cuối!
Tình em xanh hơn tuổi xanh tôi
Tình tôi đầy hơn tuổi xuân tôi
Tình ta gần hơn đôi bàn tay siết lấy
Hơn chiếc hôn nồng
Hơn xuân sang.