I.
buổi sáng em về như Hoa Nghiêm
từng phút xa, thơm nỗi muộn phiền
mỗi sát na qua là một kiếp?
mỗi lòng sông lạnh một u linh?
II.
bất khả tư nghì nỗi xót, đau
bến giác, bờ mê bạc mái đầu
ngày nghiêng nhớ xuống vai tiền kiếp
chuông mõ âm âm ngã mạn, nào?
III.
bay suốt đời chưa thấy được mình
ta hồn chim biển, bóng trong kinh
soi gương thấy lệ ai còn, chảy
chiếc lá người bay ngoài nhân duyên
IV.
trì tụng cho tình kinh Vãng Sinh
một pho Phụ Rẫy. Một pho Quên
đêm đêm trăn trở Tăng và Pháp
ngón nào là Phật? Ngón nào trăng?
V.
ai là ta nhỉ? Ai là em?
là một hay hai? Mất ở còn?
tâm nào đốn ngộ? Tâm nào giả?
siêu độ linh hồn, liệu được không?
VI.
niết bàn chẳng khác gì âm phủ
như sầu kia vẫn ở trong ta
đau cào rách ruột. Mong mưa, xuống
thương xé đêm sâu. Dấu nghẹn ngào
VII.
cứ gì đạn bắn dao đâm suốt
mới hiểu vì sao máu đã tuôn
cứ gì phải chết rồi ta mới
chứng thực đời nhau: cảnh giới buồn.
VIII.
này em Bồ Tát. Ôi ta biết
kinh kệ nào khuyên ta bỏ nhau
như gió chiêm bao còn thổi, mãi
lối về bóng lá dỗ thương đau
IX.
ba nghìn thế giới mà ta vẫn
không biết về đâu? Trụ ở đâu?
chùa xưa đã đốt. Ta đi vậy
Tam Bảo và em ở cõi nào?
2-5-90