Hoa đời.
Đời không là hư vô
Tình không là huyễn ảo
Những lời rao hồ đồ
Khiến ta thành bất hảo
Tình không là bi ai
Đời không là khổ ải
Con bướm đậu cành mai
Hương xuân về phơi phơi
Đời giăng mảnh vải thưa
Che đi đôi mắt lệ
Tình thương dù dại khờ
Vẫn vinh danh chân lý
Có chi là tội lỗi
Sống thực giây phút này
Lá rụng rồi về cội
Tình mãi là hoa đời!
Tết Bính Tuất (2006)
Như tiếng gọi tiền thân.
Về N.L.
Lời nhắn được ghi âm
Vang trong chiều nắng ấm
Như tiếng gọi tiền thân
Tan đi niềm u ẩn
Xa lâu lắm rồi nhỉ
Ít nhất nửa thế kỷ
Những mái đầu biếc xanh
Những trận cười ròn tan
Tơ ươm rồi đứt quãng
Những kiếm tìm uổng công
Những tình đầu bỡ ngỡ
Chín mươi phần lỡ dở
Những biển hẹn non thề
Những dòng sông chia ly
Càng sống càng thấm thía
Những bên này bên kia!
Thoắt đã bạc mái đầu
Không chúc nhau sống lâu
Chỉ cần sáng con mắt
Và đôi chân đi mau!
Rồi bệnh già cũng tới
Rồi tin buồn mỗi năm
Lũ chúng ta mòn mỏi
Lên đồi và đưa nhau…
Thành thử những tên còn lại
Như bạn và như tôi
Và những tên đang thở dài
Cố quên âu lo hiện tại
Và đào sâu trong ký ức
Những hăm hở vào đời
Và kêu gào tiềm thức
Cho sống dậy
Những mộng lành
Đã từ lâu buông trôi!...
Lời nhắn được ghi âm
Vang trong chiều nắng ấm
Cạn bình rượu đầu xuân
Chìm quên trong biển hận!
Mồng 5 Tết B.T. (2006)
Nhận dùm một lậy
(hay tuyệt độc lẽ vô thường.)
Từ Hà Nội cho biết về một cựu nữ sinh Hoa Khôi trường NK. HTi Lý:
“Nàng đã đi xa, xa lắm, từ lâu rồi.”
CCMT, 2001
Những người đã đi xa
Xa lắm từ lâu rồi
Có bao giờ trở lại
Dù trong một thoáng mong manh
Có bao giờ nhắn gửi
Qua hạt mưa sa
Ấm ức!
Hoặc vọng từ gió núi
Ơ hờ!
Những cánh sao vô tội
Cô quạnh từ bao năm?!!
Trăng sao sinh ra làm chi nhỉ
Nhìn xuống nhân gian chỉ thấy buồn
Tư tưởng hiểm nguy thành thánh chỉ
Ngàn đời tính dữ vẫn còn mang
Trời sinh ra ta làm chi nhỉ
Chỉ những ngậm ngùi với dở dang
Mất mát triền miên từ cố lý
Mi xanh, cỏ úa, đốm hương tàn!!!
Những ai còn lại đây
Những bấc cạn dầu lay lắt
Những bàn tay nắm chặt
Hay đã buông xuôi
Lạnh ngắt,
Nhìn nắng mai hồng ấm áp
Lòng rưng rưng:
- Một giây tỏ mặt
Một đời nhớ thương
Sống là đang chết đấy
Ôi! Tuyệt độc lẽ vô thường!!!
Những người đã đi xa
Dù phiêu diêu hay ấm ức
Xin nhận dùm một lậy
Và chờ ta…
G.C. 5- ‘02
Huyền sử một đuôi mắt.
Nhớ lại hè ’52.
Xưa có nàng thiếu nữ
Mắt nở lớn, đuôi dài
Môi mọng miệng cười tươi
Lạc bước về phố nhỏ
Đuôi mắt nàng cười duyên
Cháy ngang một cánh rừng
Khóe môi ra lệnh truyền
Nhân danh tình muôn thuở
Ta rớt trong mạng lưới
Hạnh phúc của khổ đau
Mưa hờn và lệ dỗi
Ngọt sắc hơn dao cau
Vốn ta là bụi phấn
Gió thổi thường bay xa
Vốn em là đài hoa
Trăm năm yên một chỗ
Đời sau qua cánh rừng
Thấy trụi thiêu cây cỏ
Đuôi mắt thôi cười duyên
Nhưng lửa hương vẫn đỏ!
Kể như chuyện hoang đường
Viết thành trang huyền sử
Môi em thôi lệnh truyền
Nhưng tình xưa vẫn đó!
Hè 50 năm sau.
Sầu đông đang rụng lá.
Tạo hóa lấy cái già
Giúp cho ta nhàn hạ
Ta một mực chối từ
Đeo kính màu ảo họa
Người hỏi thăm mạnh giỏi
Trả lời tốt, bình thường
Nhưng thực tế phũ phàng
Gân cốt chùng, mắt mỏi.
Xưa dối cha dối mẹ
Nàng cắp nón theo chàng
Giờ mặt hoa võ vàng
Mỗi ngày dầy son phấn
Người cố quên tàn tạ
Dù lực bất tòng tâm
Tưởng chưa tới hoàng hôn
Dù bóng chiều đã ngả.
Đừng buồn nghe phù dung
Sầu đông đang rụng lá!
Thu 01
Định mệnh buồn.
Người buồn như lá rơi
Cỏ khô chờ đất ải
Tình xa không trở lại
Kiếp này hay kiếp mai?
Người buồn như hơi may
Chỉ đào cột cổ tay
Chim xanh về động biếc
Sương trắng tụ ngang mày
Người buồn như dáng chiều
Vách đá giây trầu leo
Sợi nắng vàng thoi thóp
Bến hẹn còn trông theo
Người buồn như hoa cau
Mấn hoa bờ giếng sầu
Tháng năm còn lãng đãng
Còn tưởng giây theo gầu
Người buồn như dòng sông
Nước sông pha máu hồng
Cuối đời gom tóc rụng
Nối hai bờ thương vong
Người buồn như kẻ đui
Dò trong đêm mỉm cười
Ta buồn như định mệnh
Òa khóc giữa cơn vui!..
Nhân một tan vỡ ’90.
Lê Vương Ngọc.