toannguyen: Tôi có hai câu hỏi
1- Thưa ông, cơ duyên nào khiến ông tìm đến với lối viết phiếm?
2-Tôi đọc tiểu sử của ông được biết ông ở
Nhà Văn Song Thao:
1- Tôi không tìm tới Phiếm mà tôi trở lại với Phiếm. Từ trước năm 1975, tôi đã phụ trách mục Phiếm mang tên “Những Điều Trông Thấy” trên bán nguyệt san Thời Nay, mục “Khều Mặt Trời” viết hàng ngày trên nhật báo Dân Ý dưới bút hiệu Thầy Khều trong nhiều năm. Sang
2- Tôi ở Montreal, Canada, thành phố có khoảng 40 ngàn người Việt với rất nhiều tiệm ăn và các chợ Việt. Ra đường, xuống tới những khu tập trung nhiều người Việt là có thể nghe tiếng Việt líu lo bên tai. Ngay cả khi đi shopping tại các cửa hàng của người bản xứ cũng có rất nhiều cơ may nghe được tiếng Việt. Không biết có cần phải nhắc lại là thành phố này quy tụ các cây viết: Luân Hoán, Trang Châu, Hoàng Xuân Sơn, Hồ Đình Nghiêm, Nguyễn Vy Khanh, Võ Kỳ Điền, Nguyễn Văn Lục, Lưu Nguyễn, Tiểu Thu…và cả bác Trương Bảo Sơn vừa bỏ chúng ta ra đi.
Đoan Trang: Thưa chú, tại sao từ là một người viết văn "bình thường" chú lại sang viết phiếm? Nhìn hình chú thấy chú có vẻ là một nhà giáo.
Nhà Văn Song Thao:
Tôi có vẻ là nhà giáo lắm sao? Nếu đúng thì là giáo…gian! Tôi có hai thời kỳ đi dậy học. Thời kỳ đầu là khi còn đang học ở Đại Học Văn Khoa, dậy để kiếm tiền theo học. Thời kỳ thứ hai là khi đi tù cải tạo về. Lúc đó bị đuổi đi kinh tế mới, bí lối, nghe theo lời một người bạn vào hội Trí Thức Yêu Nước để đi dậy học cho yên thân trụ lại Sài Gòn. Cả hai lần đều lợi dụng việc dậy học như chiếc thuyền qua sông. Như vậy thì…gian đứt rồi chứ chi nữa!
Như đã trả lời ông Toan Nguyen ở trên, tôi là một nhà báo trước khi là một nhà văn “bình thường”. Sau khi in 7 cuốn truyện, tôi về hưu. Hưu cả việc làm lẫn viết truyện. Thực ra khi đó tôi muốn tìm một công việc bắt buộc mình phải làm thường xuyên để tránh cảnh ra ngồi trong chốn đông người ngắm ông đi qua bà đi lại. Tôi đã chọn viết phiếm để có cơ hội viết thường xuyên hơn. Lúc đầu định dùng cả hai tay, một tay viết phiếm, một tay viết truyện. Nhưng khi bắt tay vào việc mới thấy không thể múa đều cả hai tay được. Khi viết phiếm rồi tôi vẫn còn viết truyện lai rai. Cuốn tuyển tập truyện ngắn “Chốn Cũ” xuất bản vào năm 2006 lúc tôi đã lậm vào phiếm rồi đấy chứ. Trong một lần phôn sang anh Nguyễn Mộng Giác nói chuyện chơi, anh bảo là tới một lúc nào đó mình không còn chi để chia sẻ với người đọc nữa. Chắc là như vậy nên tay viết truyện không động đậy mạnh được nữa.