“Đương lúc họ ăn, thì Đức Jêsu cầm lấy bánh và sau khi đọc lời chúc tụng đã bẻ ra, ban cho họ. Ngài nói: Hãy cầm lấy mà ăn, này là mình ta.”
Mt. 26.26.
Tôi nghe ê ẩm, lười biếng như một người ốm lâu ngày. Khắp thân thể tôi dường như có những đàn kiến bò dọc ngang. Nắng lên cao. Cảo đã đi làm. Tôi nằm nán, nghiêng mình ngó vào khung cửa sổ. Chùm lá sung nhảy múa như cũng reo mừng với nắng ấm. Vài con chim đuôi dài, ức đỏ nhảy nhót. Lâu lâu chúng lại im lặng, ghếch mỏ ngó vào phòng. Tôi muốn nhỏm dậy nhìn cho kỹ nhưng tay chân tôi cứng đơ. Mọi cử động đều khó khăn, tựa đã tê liệt. Đêm qua, khi Cảo về, tôi cũng không dậy nổi. Cảo phải nhấc đầu tôi lên. Chàng đặt tôi lên đùi chàng. Chàng vỗ về, chàng hôn tôi ướt nhẹp khắp mặt. Tôi nhớ tôi bảo chàng tôi muốn đau. Tôi muốn sốt. Sốt thật sự chứ không phải sốt giả bộ. Tôi nói: “Thiện muốn ốm rồi anh ơi? Không phải high fever đâu. Anh đừng nghĩ bậy”. Cảo gật đầu. Chàng có những lúc thật hiền lành, chất phác. Tôi nói nhiều phần trăm sẽ đậu. Nhưng điều đó không phải là điều tôi thực sự muốn kể. Điều thực sự muốn khoe với chàng, là điều khác. Điều tôi cảm thấy, tuy không chắc chắn. Điều khó nói. Nó còn khó hơn cái lần đầu tiên, tôi víu đầu chàng xuống, để nói thầm vào tai chàng rằng tôi yêu chàng. Điều này, kỳ lắm. Chẳng biết Cảo có muốn, có thích sau khi nghe. Điều tôi không chờ đợi, thú thật là tôi không chờ đợi, tôi đã tránh, đã chuẩn bị rất chu đáo để nó không xảy ra. Vậy mà nó đang hay xảy ra. Tôi xin Cảo cho tôi một tô cháo thật nóng. Cảo bón tôi từng thìa cháo nhỏ. Nằm trên đùi chàng, được chàng chăm chút, tôi hạnh phúc và thấy tự tin hơn. Ăn xong, hai đứa nằm ôm nhau. Tôi rúc vào nách chàng. Định nói cho chàng biết cái cảm giác hay sự nghi ngờ mới xảy đến trong cơ thể tôi. Nhưng lần nào định nói thì, lần đó, không may, lại bị chàng chặn lại bởi những nụ hôn tham lam, cuồng nhiệt của chàng. Rồi dự định của tôi như những hạt cát mất tiêu trong biển cát thương yêu, ân ái. Cảo thức dậy trong tôi cơn sốt trên trăm độ. Cảo thức dậy trong tôi trận high fever. Cảo nghiến nát tôi. Tôi mất tích trong chàng. Tôi mất tích trong tôi...
Bây giờ nằm lại trong căn phòng, tôi lại nghe cơ thể có những biến chuyển lạ lẫm. Tôi nghĩ có dễ mình mang bầu. Có dễ tôi có thai? Kỳ thật. Làm sao có thể mang bầu được khi hàng tháng tôi vẫn uống thuốc đều. Vậy thì tại sao tôi bị chậm? Tháng này tôi chưa có. Tôi bị chậm. Đã hơn mười ngày. Tình trạng này thật khó hiểu. Hiện tượng thật đáng nghi ngờ. Tôi biết cơ thể tôi, rất bình thường, rất khỏe mạnh.
Có thể những ngày qua tôi bị giao động, hoang mang vì kỳ thi. Sự bất thường tâm trí, lo nghĩ thái quá cũng có thể làm máu huyết bị lệch lạc đi chăng? Tôi mong là như vậy. Nhưng ngược lại, giả thử có? Giả thử thuốc không hiệu nghiệm? Làm sao biết được. Cũng có khi thuốc không hiệu quả, dù họa hiếm. Tôi nằm im, tự trả lời tất cả mọi câu hỏi của mình. Tôi tự hỏi, có nên nói với Cảo? Có nên kể chàng nghe? Có nên. Câu hỏi lập lại hoài trong óc như hồi chuông cứ ngân nga không dứt. Những hồi chuông hạnh phúc và xấu hổ. Hoang mang và tuyệt vọng.
Nắng rời bỏ những cành sung mang theo những con chim đuôi dài ức đỏ khỏi khung cửa sổ. Tôi nhắm mắt, xua đuổi mọi ý nghĩ để chỉ còn những đợt sóng không đều vỗ vào rồi lại rút ra khỏi cơ thể tôi. Những đợt sóng mệt mỏi, uể oải... cho cảm giác buồn nôn, lợm giọng.
Tôi lại rơi hẫng vào giấc ngủ mệt, đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ, tôi thấy tôi nhận được giấy báo thi rớt cùng lúc với thư của vợ Cảo, ở Việt
Tôi xuống bếp, dọn dẹp, định làm một vài món gì đó cho Cảo. Nghe chóng mặt, tôi ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn ăn. Tôi nhìn mảnh giấy Cảo để giữa bàn, được chặn bởi chai nước tương. Tôi cầm lên đọc. Cảo để lại cho tôi cái note. Chàng dặn tôi hâm lại nồi cháo. Cố ăn một chút cho đỡ mệt. Trưa chàng về sớm, cho tôi xuống phố. Cuối cái nốt, chàng bảo cảm ơn cơn sốt đêm qua của tôi. Tôi cười một mình, nghe lòng ấm tựa được ngồi bên cạnh lò sưởi sau những giờ lội mưa.
Tiện tay, tôi vói lấy xấp thư để trong giá thư. Đa số là những thư quảng cáo, dụ mua hàng. Tôi chỉ có một lá thư của trường, báo cho biết tình trạng financing của quarter vừa qua. Vừa định loại bỏ những lá thư không cần thiết, vứt vào thùng rác thì một trang giấy học trò có kẻ ô mầu nâu đục rơi xuống. Tôi nhặt lên xem. Thư của con chàng. Mỗi nét chữ của con bé là một nhát dao lạnh lùng chém xuống tim tôi. Không biết con bé bao nhiêu tuổi nhưng lời lẽ trong thư rất chững chạc, ý tứ. Con bé cho biết mẹ nó, tức vợ chàng đã hoàn tất thủ tục phỏng vấn. Gia đình đã dọn hết về Sàigòn. Chỉ còn chờ giấy báo đóng tiền, lên list máy bay thôi. Cuối thư con nhỏ nhắc nhở Cảo cần giữ gìn sức khỏe bởi chàng là chiếc phao hy vọng duy nhất mà bao nhiêu mạng sống lay lắt bám vào. Nó cũng cầu nguyện Chúa giúp cho cha con sớm được thấy lại nhau.
Tôi nhét lá thư vào giữa đống thư quảng cáo, đặt vào giá thư như cũ. Cái cảm giác nhói buốt tan nhanh. Tôi bỗng thấy mình dào dạt sức mạnh. Chỉ trong vòng vài phút mà, tôi đã như một người khác. Tôi đứng lên, vào bếp rửa hết đống chén bát trong sink. Vừa làm tôi vừa nghe nước mắt chảy xuống mà rồi xuống ngực. Lạ một điều, tôi biết những hạt lệ kia lăn đi từ đôi mắt tôi. Vậy mà mặt khác, tôi lại không cảm thấy một xúc động, một đau đớn nào. Cứ y như nó là nước mắt của một người không phải là tôi. Có thể con người kia trong tôi đã biết nó phải làm gì!