Tôi không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ. Và đồng jeton đã rơi xuống đáy hộp. Tiếng động khô, lạnh vang lên. Đầu giây có tiếng Hãn thốt kêu “Nhỏ”. Tôi lặng người tận hưởng cảm giác do tiếng kêu kia lan chạy đi khắp thân thể. Tôi nghe nóng dần, nhất là hai bên má và ở ngực. Tôi thều thào như kẻ sắp trút hết hơi thở “Anh, em yêu anh” và chợt thấy quả đó là câu nói cuối cùng của đời tôi nếu đến phút lìa đời tôi còn được phép chọn lựa để nói một lời cuối. Tôi tựa lưng vào vách phòng điện thoại cũng có vài giây trước khi ra khỏi bưu điện. Công viên cũng mang một vẻ mặt mới. Sạch sẽ, sáng láng. Quả thật mưa là một cái gì tuyệt vời và thú vị. Tôi nói với pho tượng chênh vênh trên một trụ cao, nằm ngay giữa đám cỏ xanh mới nhú. Chẳng bao giờ tôi nghĩ hẹn nhau ở nhà thờ là một điều tội lỗi, nhất là đối với Chúa. Nhưng sáng nay, tôi chợt thấy như có một cái gì không ổn. Những ngọn nến cháy trong từng góc giáo đường. Những chiếc bóng quỳ lặng lẽ. Trời còn quá sớm cho những ăn năn và hối lỗi. Tôi vội trở ra, bởi tự cho lòng mình không thể tinh khiết hơn. Cơn mưa đã đem đi khỏi tâm hồn tôi những vẩn đục, những u tối của ngày tháng. Hôm nay, bây giờ, quả thực tôi mới sống. Tôi hồi sinh. Tôi bắt đầu lại. Tình yêu đã làm mới chúng ta, luôn luôn. Phải thế không anh? Nếu không, có lẽ tình yêu đã chẳng còn lý do tồn tại. Anh không thể yêu em, như anh đã yêu những người con gái khác. Chắc chắn em phải là một cái gì hơn, những gì anh đã có. Ngay cả cái mơ hồ nhất là tình yêu nơi anh.
Hãn đến sau đấy k hoảng hai mươi phút,. Chúng tôi tới ngôi quán có cửa kính mở ra hai ba mặt phố. Những thân cây sót lại trên đoạn đường như còn giữ được cơn mưa và buổi sáng cái ướt át tinh khôi. Chúng tôi hôn nhau thật vội ở góc cột, truớc khi người bồi tới hỏi uống gì. Nụ hôn của Hãn cho tôi cảm tưởng cơn mưa đêm qua, một lần nữa, bắt đầu lại, ở riêng, trong tôi. Mưa xót xa, không hiểu sao, bỗng dưng tôi liên tưởng tới Thiện. Thiện và những đứa con nàng có với Hãn. Những giây phút hình ảnh Thiện chợt đến là những giây phút tôi chết lặng. Chết lặng dù chỉ trong thoáng chốc thật nhanh. Sự lặng người của tôi, chẳng phải vì tôi nghĩ tới tội lỗi. Không. Tôi không hề nghĩ mình có tội khi đi yêu một người đàn ông có vợ. Điều giản dị và thành thật nhất của tôi, và có lẽ chỉ tôi mới biết với chính mình, rằng tôi không hề, hay chưa từng nghĩ tới việc chiếm đoạt Hãn cho riêng mình. Chẳng phải tôi cao thượng gì. Vâng, tôi không nghĩ tôi cao thượng hơn những người con gái khác, trong vấn đề này. Có điều tôi vẫn tự hỏi, có cần không, khi yêu một người và phải lấy người đó cho bằng được? Tôi không tin, khi người ta sống hẳn với nhau, ngày này qua tháng khác, người ta sẽ hạnh phúc hơn khi người ta chỉ được gặp nhau thoáng chốc. Với tôi, tất cả vấn đề là ở chỗ đó. Có cần thiết không? Phải lấy nhau và có phải chỉ có cách đó để chứng tỏ sự có mặt của mình? Tôi muốn làm khác. Có thể tôi là đứa con gái bướng bỉnh và tự tin đến kiêu ngạo! Mẹ tôi khuyên tôi đừng trèo cao kẻo rồi sẽ ngã đau. Tôi có trèo cao đâu để mà ngã đau. Tôi muốn sống, theo như ý mình. Tôi chỉ muốn sống lặng lẽ và bình thản với những cương dưỡng cá biệt của tâm hồn mình. Hơn nữa, đã đôi lần tôi nói với Hãn tôi yêu (nếu có thể nói được như thế), những người đàn bà đã đi qua đời Hãn. Tôi nghĩ không thể phủ nhận họ. Không thể xóa bỏ họ, chỉ vì lòng ích kỷ và hẹp hòi. Bởi những người đó muốn hay không, cũng đã đóng góp, đã tạo dựng nên Hãn ngày nay. Thử tưởng tượng, nếu không có những người đó, cho tới khi gặp tôi, Hãn như thế nào, và liệu tôi có yêu được Hãn như tôi đang yêu Hãn đến xót xa đau đớn?
Trời xẫm tối. Quán có thêm vài người khách. Chúng tôi cùng nhìn ra. Gió hất tung những chiếc lá ướt nước. Một cơn mưa khác đã đến? Tôi nói với chàng. Hãn im lặng. Chàng hút thuốc và như đang bận với những lo nghĩ xa xôi. Không mưa đâu, em đừng mong, vô ích.
Sao anh biết? Hãn nhìn tôi cười. Nụ cười cùng tia nhìn thẳng, dữ dội bao giờ cũng đi đôi với nhau mỗi khi chàng chưa tìm được câu trả lời. Tuy nhiên tôi vẫn tin trời sẽ mưa. Sẽ còn một cơn mưa trong sáng này. Ít ra nó cũng phải mưa riêng trong lòng tôi. Tôi rùng mình nổi gai ốc với những tưởng tượng tiếp theo, ùa tới. Ai đó vừa bỏ đĩa nhạc: em đến thăm anh một chiều mưa. Và quả như tôi nghĩ, mưa đã ngậm ngùi từng giọt thánh thót trên đôi vai nhô xương của tôi khi chàng ghé môi hôn lên đó.