Xưa ...
Chiếc nón lá qua cầu Trường Tiền
Tôi đi theo em suốt sáu vài mười hai nhịp
Sông Hương dịu dàng chảy xuôi như mái tóc thề
Đi hết cầu rồi mà tôi không kịp
Gửi tờ thư ..
Theo em hết mùa đông, theo em hết mùa xuân
Dăm câu bâng quơ mà đỏ mặt ngượng ngùng
Ôi giọng cười lém lỉnh và ánh mắt ném về sau
Tôi ngẩn ngơ giữa bao nhiêu áo trắng qua cầu
Suốt đường Lê Lợi mưa bụi bay
Những cánh áo chập chờn như cánh bướm
Em qua công viên, em vào sân trường
Tôi là chàng si tình bên bờ sông ...
*
Mười bảy năm sau tôi trở lại
Huế vẫn buồn và dễ thương như xưa
Cũng ngọn gió chiều đuổi theo tóc thề nghiêng nón lá
Nhưng em đâu, trong bao nhiêu áo trắng qua cầu ? ..
Ngập ngừng bên dòng Hương lặng lẽ
Cánh bướm bay qua, áo trắng xa rồi
Thoảng dưới hàng cây tiếng ca Thanh Thúy
Lòng rưng rưng về một thủa xa xôi ...