LNĐ: Thể theo yêu cầu của một số bạn đọc, thân hữu, chúng tôi mở thêm cột mục “Ở chỗ nhân gian..” không hoặc… có thể hiểu. Một thứ “Đoản văn nhiều người viết.”
Bạn đọc, thân hữu có thể gửi vào cột mục này, những đoản văn viết về một kỷ niệm, một hình ảnh, một rung cảm sống lại từ một ca khúc, một bài thơ, một truyện ngắn, dài…Thậm chí một bâng khuâng hay, nỗi buồn vu vơ…
Tóm lại, “Ở chỗ nhân gian…” là cột mục của bất cứ một đoản văn nào mà bạn muốn phổ biến, để đi tìm một / những đồng cảm nào đó.
Và, giờ đây là lúc, bạn có thể “lên đường” với chúng tôi. Trang nhà dutule.com
Sáng nay thức dậy viết tặng HH, NgH, S., anh Hạnh - chị Thư.
thức dậy trên cao nguyên sương khói, mở cửa sổ cho nắng sớm ùa vào. nắng rạng
ngời, tíu tít, xum xoe khắp phòng. Đà Lạt hiếm khi có nắng. ấn tượng khói sương
Đà Lạt phút chốc tan mờ. nắng đang là nắng ấm bởi lòng vừa thấm mệt đã chọn
được một chỗ để nghỉ ngơi, vây xung quanh là nắng đùa chơi như trẻ nhỏ. có niềm
vui (cũng nhỏ) đi thong thả vào hồn.
thức dậy ở Song Vy villa. bỗng thấy mình phải lòng một không gian mà mọi thứ
trong đó cứ thì thầm, mời gọi khách chia sẻ câu chuyện riêng của chúng mỗi
ngày. Góc phòng kia với nhánh cây khô dư âm của những chiếc lá mùa thu đã rụng,
ở trên cành nỗi nhớ vẫn còn nguyên. rất bình yên, lòng thật nhớ một người! Ô
cửa nọ nhìn xuống khoảng sân vắng lặng, mới chỉ đôi ba khách ngồi trò chuyện
dưới vườn. tìm kiếm sự huyên náo, ồn ào ở nơi đây thật khó! háo hức nghe tiếng
bếp leng keng chuẩn bị bữa sáng (như ở một gia đình).
thức dậy trong nỗi quên vẫn còn ngủ say vào yên lắng. màu trắng tinh khôi nhắc
nhớ một khung trời. ly chocolate xoay xoay trong lòng tay ấm nóng. nắng đã rời
phòng, giờ quanh quẩn bên hiên. trên lối sỏi rộn tiếng chân kẻ lạ, đón thân
quen vào trong quán chuyện trò. hiểu: thế nào lòng cũng còn nhiều mơ mộng và
yêu người biết mấy. ngày hôm qua, cảm giác là mong manh như đám rong trổ nhánh
về ký ức. ngày hôm nay lại thảng thốt, lại yêu!
Khi chợt nghĩ tới số 60, tôi nhắm mắt uống thêm 3 hớp cafe một lúc. Trôi xuống cổ tôi là cái nóng cháy và đắng ngắt của ly cafe vừa sôi, không đường, sữa.
Bước ngang qua phòng Hạnh, chúng tôi ghé mắt nhìn vào. Bức hình treo trên đầu giường biến mất. Ông Chung, mắt ngấn lệ, tay nắm chặt tay tôi, miệng thì thầm: ''Cám ơn Hạnh!''
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.