Sáng nay chị hỏi: “Con Bé ơi, em sao rồi, ổn chứ?”
Vừa tiễn H. “đi”, em muốn “về”, nhưng thấy mình lòng vòng, quay quắt, mất phương hướng ngay trên con đường thật thân, quen...
Khác với chị, em không làm quen, và sẽ không bao giờ dọn chỗ cho nỗi cô đơn lập cư trong chính đời sống mình. Em luôn ngoảnh mặt kiêu ngạo, dù biết nỗi cô đơn luôn rình rập đâu đó, vồ lấy em... Khi bóng xe H. hút sâu trong bóng tối, em rùng mình, nhận ra, nỗi cô đơn đã thấm dần trong da thịt...
Dẫu sao, em cũng cám ơn, H. cho em biết sự thú vị của một quán nhỏ bên đường. Cám ơn H. cho em những tiếng cười trong trẻo. Cám ơn H. cho em những thổn thức khi đọc những lời nhắn thật ngắn, không tròn câu, không tròn nghĩa...
Dẫu sao, em cũng cám ơn H. Nhờ H., cuối cùng, em đã biết chấp nhận, biết dành riêng một khoảng trống, cho sự cô đơn. Cuối cùng, em đã an tâm (có phần hài lòng) với sự cô đơn của chính mình.
Em được cô đơn đứng riêng một chỗ, để yêu H. Em an tâm, vì biết chắc rằng, không một người nào khác, có thể dành vị trí đó của em. Họ cũng chẳng thể đến gần nơi chốn ấy. Đơn giản, họ yêu “hình”, còn “bóng” là của riêng em.
Đã có đôi lần, em cố tìm ra những điểm bất toàn, để ép mình không yêu H. nữa. Tuy nhiên, em thất bại... vì em chợt nhận ra, em đã yêu chính những điểm bất toàn.
H. đã từng nói với em, mình đã tự vẽ một vòng tròn, rồi cả hai đều bối rối, quay quắt, không dám chạm chân vào vòng tròn kia. Mặc dù cả H. (và em) đều biết rất rõ, bên kia lằn kẻ mong manh, là hạnh phúc lấp lánh. Cả hai đều mặc cảm, cả hai đều nhút nhát, Cả hai, đều kiêu hãnh...
Vậy mà mới đây, em đã cố gắng bước vào vòng tròn, tiếc thay, vòng tròn kia, chẳng những vẫn to, vẫn kiên cố, giờ đây, còn được H. cắm thêm gai nhọn... Và, em chảy máu...
H. đi, em về. Xóa từng mẫu text của H., xóa cả tên, trong điện thoại... Vươn vai, ưỡn ngực, tưởng mình mạnh mẽ vô cùng! Nhưng khi mẫu text cuối cùng được bôi xóa... Em bàng hoàng nhận ra, sẽ chẳng có thứ machine nào có thể giúp em xóa được hình ảnh của H., trong em...
Nhưng, cuối cùng, em vẫn hài lòng với nỗi cô đơn...
“Chị ơi, như vậy, đã ổn chưa?”
Orchid Lâm Quỳnh