
Mùa Đông tôi ra đời
Mẹ mừng mẹ nói Ngọc Hà có một đóa hoa huệ nở trước mặt trời,
Vừa sinh ra tôi đã hắt hơi
Mẹ đùa, chưa đi xa mà Hà Nội đã nhắc về,
Mùa Đông tôi ra đời
Nhà vắng bóng cha
Mẹ và Bà lặng lẽ
Mùa Đông tôi thôi nôi
Mùa Đông lẫm chẫm đi xa
Hà Nội trong tôi chưa kịp thành giọng nói,
Hà Nội trong tôi chưa tượng thành ký ức,
Theo tôi,
Cái lạnh vơi dần theo phía nắng
Lớn lên da ngào muối biển
Lớn lên cát trắng chân quen
Lớn lên môi cười nắng ấm
Lớn lên mắt xanh trời rộng
Lớn lên sóng vỗ trong lời
Lớn lên tóc rằm dương liễu
Lớn lên biển ở trong tim
Mùa Đông tôi ra đời
Bao nhiêu mùa Đông ấp ủ
Bao nhiêu năm, giấc ngủ
Hà Nội vẫn thường về
Mơ mớ giấc chiêm bao…
TÔI ĐẾN ĐÂY
Không bao lâu nữa
Tôi sẽ trở về
Để lại cuộc đời thơm trên cỏ
Ánh sáng vẫn nhẩy múa trên những ngọn cây
Ánh mắt người vẫn đông đúc như lá trên cành
Nước mắt người vẫn rưng rức rơi
Lời người vẫn tuột như dòng nước chẩy
Khoảng trời mênh mông trong mơ
Hát gọi
Không bao lâu nữa đâu
Tôi sẽ về
Những cánh cửa ngày xưa sẽ mở
Mười hai tiếng chuông nửa đêm cổ tích
Bắt đầu một nỗi chờ
Lời rao tìm một chiếc hài đẫm sương khuya…
Bắt đầu một giấc mơ
Tôi đến đây, thời gian ơi
Bước chân tôi sẽ chở đầy những nhịp tim ký ức
Tôi đến đây
Một tôi, phút này vừa thức dậy…