tim viện cớ đời cho toàn mặt nạ
nên trái sầu chín mọng lúc đương xanh
tình lửa ngọn nghìn sau thôi cháy đỏ
củi, than nay chỉ đợi phút tro tàn.
mắt viện cớ linh hồn quên mở cửa
nắng mưa mưng trên từng dậm gai sưng
rừng thở miết nỗi tàn phai dã thú
cây chia tay cho lá mục lên đường.
tóc viện cớ khoảng trời xanh đã khuất
tựa chiều hôm thiếu mụn khói quê nhà
năm mươi tuổi hốt ngộ rằng mất mát
bỗng làm nên bao sợi bạc quanh đầu.
vai viện cớ gánh đời kia quá nặng
chân đi xa chưa bước khỏi bóng mình
chim soải cánh rớt tiếng về
núi phân thân. từng ngọn. đứng. im lìm.
1992
Gửi ý kiến của bạn