Người đàn bà ngủ với người đàn ông không phải chồng của mình, trong căn phòng không phải căn phòng của mình, với cái tôi không phải cái tôi của mình, vào
buổi tối không giống buổi tối nào (vào buổi tối không khác buổi tối nào), giữa nhà ga đầy muỗi mòng và nước đái ngựa, nhai lại bất cứ thứ gì có
thể nhai lại, bôi xóa bất cứ thứ gì có thể bôi xóa, ném vào đống đồ đạc cũ, mảnh báo cũ, kể về nỗi nhọc nhằn đồi trụy; xỏ chân vào
đôi guốc mộc, và bước qua ngưỡng cửa, để đi tìm người chồng nơi những người đàn ông không phải chồng của mình. Biết thế thì. Thôi thế thì. Người đàn bà
đánh mất quá khứ, hay quá khứ đã tàn phai, thất thiệt, từ hàng trăm năm trước, rằng đã có một thời, đã có, “một thời áo trắng xa xôi”. Người đàn
bà quay gót, trở về căn phòng không phải căn phòng của mình, với cái tôi không phải cái tôi của mình, dửng dưng, như sự thật chẳng bao giờ có thật.
--------------------- * "Một thời áo trắng...": Lời nhạc của Trầm Tử Thiêng
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.