cô quạnh đã dẫn tôi về đỉnh núi
em, mắt nai, nhớ mẹ buổi xa rừng
ai bé dại mà không từng náo nức?
tôi lớn khôn, còn khóc (một đôi lần!)
em tinh khiết trong gửi trao thứ nhất
tôi trở về nghe nóng cả đôi tai
cánh hoa ép, tím theo niềm bí mật
cho tương tư đủ ấm nửa môi, cười.
vực thương nhớ thẳm sâu. tôi gọi mãi
em đôi bờ nhật nguyệt có rưng rưng?
trưa thả tóc xuống lòng chiều bối rối
vai tôi đây. xin nhận đón Tin Mừng.
Như dấu ấn đóng trên vầng trán, tối
thơ tôi buồn tự thuở nắng mưa, sang
chim có trời với đất, rất thênh thang
tôi chẳng có một chốn nào để ở.
tâm nếu ngọc? cho tôi về trú ngụ
giữa tim em. cùng với núi sông quen
trong ân tình, hạnh phúc giúp tôi quên
để chỉ nhớ một mình em cao cả.
buổi sáng thở cùng tôi hơi hướm mẹ
thở cùng tôi mùi áo cũ, xa xôi.
em và mẹ và tôi là… một nhé
dấu yêu ơi! Phải tôi đã điên rồi?
Bis.
hư hay thực? – vẫn là tôi ở đợ
nơi dương gian: tập viết lại tên người.
1991