Tranh Đinh Cường
Thất trận ta về qua phố cũ
Lòng buồn con phố cũng buồn lây
Làm trai chinh chiến mà không chết,
Vác mặt về, biết nói gì đây?
Không lẽ bây chừ ta nói nữa
Những lời thương, lời nhớ mông lung?
Ngôn ngữ loài người thì hạn hẹp,
Mà tình ta yêu lại quá vô cùng!
Không lẽ bây chừ ta nói nữa
Khi đời ta đời đã hư hao
Thân xác có đem vùi nghĩa địa
Cũng thấy thương giùm nghĩa địa xanh xao.
Không lẽ bây chừ ta nói nữa,
Khi đời ta còn lắm bâng khuâng
Dẫu có lên non làm đạo sĩ
Lòng nghe còn nặng nợ hồng trần.
Mà dẫu lên non làm đạo tặc
Vung gươm cho thế sự xoay vần.
Cũng thấy bơ vơ hề vũ trụ
Bao la mà không chốn dung thân.
Em ơi! Chừ biết nói gì đây?
Không lẽ yêu em cho hết tháng ngày?
Ngày tháng, rồi có ngày sẽ hết.
Biết đến bao giờ quên được em đây?
Hãy cứ ngạo đời reo hò, nhảy múa
Giục giã đất trời, xoay chuyển ngày đêm.
Ta thì cả đời không hề yêu Chúa
Cũng chẳng yêu mình, mà phải yêu em.
Thôi, chẳng có gì để nói hôm nay,
Chỉ thấy yêu em hơn cả mọi ngày.
Ngoài kia Chúa có về không nhỉ?
Hay cũng như người, Chúa cũng không may?
Đinh Phan
(Dec. 1976.)