Một trăm năm ngày sanh Hàn Mặc Tử
Tháng Chín thu xanh thu tím thu vàng
Cánh nhạn lưng mây vẫn còn vọng lại
Khúc hát Tình Quê vẫn mượt âm vang
Thi nhân lóng nghe tiếng gì không hết
Tiếng hờn trong sương chẳng biết bao giờ
Màu sương đục màu bơ vơ hôm trước
Hôm nay về đếm ngược hỏi bâng quơ:
Rằng liễu biếc có điều chi muốn tỏ
Dưới trời thu chín đỏ những ân tình
Mùa thấm xuống bóng hình ai chẳng rõ
Cỏ hồn nhiên ngất máu nở lung linh
Rằng đôi mắt đăm đăm hồn bích huyết
Dưới trời thu trăng khuyết nửa âm đàn
Thượng Thanh Khí vút lên tan nát hết
Thơ sáng lừng ngất máu nở lừng vang
Thi nhân lóng nghe suốt đời chưa thấu
Giọt mực ngàn thâu những dấu chân người
Những dấu lặng lang thang chưa đủ gọi
Những dấu huyền huyễn ảo cũng đành thôi
Cũng đành vậy trăm năm lời bỉ ngạn
Bờ bên kia chưa cạn nghĩa bên nầy
Lời níu lại trên đường về vô hạn
Sương gầy vai mùa khổ nạn đong đầy
Cũng đành vậy trời thu xưa áo não
Trời thu nay vạt áo đã lưng tròng
Đôi mắt lạnh long lanh hay mắt bão
Trong tuyệt cùng vô vọng vẫn vời trông
Vẫn bắt nhịp Tình Quê trong mỗi bước
Dẫu ngàn lời chưa nói được đôi câu
Vẫn bước tiếp máu cuồng xâu chuỗi ngọc
Và hồn điên trút nhạc gió rưng màu
Thơ khắc vợi đầu xanh nay đã bạc
Niềm tri ân thầm nhắc nhớ thi nhân
Chữ thanh sạch xuất thần cao giọng hát
Hồn thanh tân ươm hạt nắng tung ngần…
Nguyễn Lương Vỵ
Sài Gòn, 09.2012
(kỷ niệm 100 năm, ngày sanh Hàn Mặc Tử)