Nhà thơ Hoàng Anh Tuấn
Hoàng Anh Tuấn là một nhà thơ lãng mạn nổi tiếng. Ông làm thơ không nhiều, nhưng gần như tất cả thơ ông đều nói về tình yêu. Thứ tình yêu dành cho tuối mới lớn. Do đó, rất nhiều người trẻ đã tìm đến thơ của ông, như tìm đến ngôi đền thơ mộng, hay cõi thiên thai của những mơ mộng đầu đời.
Theo tài liệu được phổ biến trên Internet thì nhà thơ Hoàng Anh Tuấn sinh ngày 7 tháng 5 năm 1932 tại Hà Nội. Bài thơ đầu tiên của ông được báo Tiểu Thuyết Thứ Bảy đăng tải. Năm 16 tuổi ông được gia đình đưa qua Pháp du học. Ông theo học ngành điện ảnh.. Năm 1958 về nước, có một thời gian ông làm đạo diễn cho hãng phim Aplpha, Saigon.
Từ năm 1965 tới năm 1974, ông là Quản đốc đài phát thanh Đà Lạt. Sau biến cố 30 tháng 4-1975, ông bị tù cải tạo 2 năm, trước khi được chính phủ Pháp can thiệp và đoàn tụ gia đình tại Pháp. Năm 1981, do sự bảo lãnh của ái nữ Hoàng Hôn Thắm, ông di chuyển sang Hoa Kỳ, rồi mất tại thành phố San Jose, miền bắc tiểu bang Cali ngày 1 tháng 9 năm 2006.
Cho tới khi từ trần nhà thơ Hoàng Anh Tuấn chỉ có một tác phẩm duy nhất xuất bản. Đó là thi phẩm “Yêu em, Hà Nội và những bài thơ khác.” Thi phẩm này ra đời do công sưu tập của Thu Thuyền, con gái ông, cũng là một nhà văn và nhà thơ.
Nói về “Bài Thơ Còn Lại” của Hoàng Anh Tuấn, nhà báo Bùi Bảo Trúc viết: “Nếu phải đọc một bài thơ, xin hãy đọc 'Bài Thơ Còn Lại'. Nếu muốn nhớ lại một bài thơ, xin hãy nhớ 'Bài Thơ Còn Lại.' Nếu trí nhớ tàn tạ bắt chúng ta quên đi một phần của bộ nhớ. Thì xin giữ lại vài ba câu của 'Bài Thơ Còn Lại.'”
Bài Thơ Còn Lại
Bước rất nhẹ như mây mềm dưới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em tìm anh nước uốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rợn tình xưa tỉnh thức
Em vẫn bé, anh vẫn còn ngây ngất
Màu áo hường còn gợn bóng âm thanh
Mắt thuyền qua nên nón vẫn nghiêng vành
Chân cuống quýt nên guốc ròn gõ cửa
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên, mắc cở với hoài nghi
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
Vẫn lặng lẽ để anh nghe vừa đủ
Vẫn thờ ơ cho rủ hết màn the
Vẫn mỉm cười rồi vẫn lấy tay che
Cho cặp mắt bỗng nhiên mười sáu tuổi
Tay vụng quá nên thư không viết nổi
Mực trong bình như cẩm thạch ngẩn ngơ
Giấy trắng tinh đem bóc nhẹ từng tờ
Tầu bay giấy ngượng ngùng bay qua cửa!
Em nguyên vẹn là bài thơ bé nhỏ
Anh còn nguyên là một kẻ yêu em
Em đi ngang xin ráng bước cho êm
Đừng đánh thức thời gian đang ngủ kỹ
Đừng đẹp quá để anh đừng rối chỉ
Lấy gì đây khâu vá lại tình xưa/?
Có đi ngang xin chọn lúc bất ngờ
Đừng nói trước để anh buồn vơ vẩn
Có đi qua xin em đừng đánh phấn
Tóc buông rèm lứa tuổi thích ô mai
Mắt vương tơ của những phút học bài
Tay khéo léo khi đánh chuyền với bạn
Em dấu đi những nỗi lòng vỡ rạn
Anh cũng thề dấu hết gió mưa đi
Bao nhiêu ánh đèn rũ rượi tái tê
Những ngõ vắng, tối tăm anh dấu hết.