Bảo Nhau Ngày Ấy Vu Lan
Mẹ
ơi, xin đọc cùng con,
Từ
thuở mà hiếu tâm Mục Kiền Liên nhấn lên dây thời
gian một nốt nhạc rúng động, có một ngày tên gọi Vu
Lan. Ngày rằm tháng bảy, kỷ niệm Người xuống ngục
ATỳ cứu mẹ, từ ấy người con Phật lấy ngày này làm
cái mốc nhắc nhở hiếu tâm, một ngày có sắc có hương,
hương của tấm lòng báo hiếu, sắc ấm của ánh nhìn
xuống yêu thương. Âm thanh của muôn triệu trái tim người
con mở ra rộn rã để bày tỏ cũng như đón nhận món
quà thiêng liêng: Tình Mẹ.
Thử trông lên mầu xanh của
bầu trời, ta thấy có đâu là biên giới? Tình Mẹ đấy
Thử nhìn ra biển khơi, ta có biết bao giờ vơi ? Lòng
Mẹ đấy
Xin
lắng lòng lại mà nghe muôn ngày trong chuỗi thời gian là
muôn Vu Lan.
Một
tấm tình thương không tính được bằng tháng bằng năm,
một tấm tình thương bao la rộng khắp, mỗi mỗi bước
ta đi đều chắp lên từ chắt chiu tình mẹ, mỗi bệ
phóng cho tầm cao của ta đều bật lên từ đôi cánh của
lòng mẹ, cái hạnh phúc ấy được thể hiện từng giây
từng phút sống động và do đó mà mọi vật hiện hữu,
thì làm sao có thể nói rằng vũ trụ là hư vô, mọi sự
gặp gỡ, chia xa chỉ là tình cờ? Cho tới khi nào ngọn
lửa trong tim ta còn cháy đỏ thì tình mẹ mãi mãi, hiện
có. Và thời gian vĩnh viễn, Ngày Của Mẹ.
Trong
mỗi trái tim
Của mỗi con người
Có mẹ trong đó
Hóa
sinh đất trời (thơ Trụ Vũ)
Mẹ
ơi. Chỉ một lời gọi mà trùng trùng giây tơ cảm xúc
bật reo trong ta, như trên đường dài nắng bỏng ta được
cho một ngụm nước mát, như trong cô quạnh bóng đêm có
một giấc mơ đẹp cầm tay dắt ta đi, như vòng tay mở
rộng đỡ ta khi hụt hẫng khổ đau, như trong bung nở
niềm vui có nụ cười dõi theo âu yếm, vì thế mà biết
bao người trong phút giây ngã xuống đã bật lên tiếng
gọi “mẹ ơi”, như một linh ngữ để tìm về nương
tựa. Mẹ ơi, sao hai tiếng toàn năng đến thế, phổ độ
đến thế!
Vũ
trụ tàn hơi
Trong nỗi đau đời
Mỗi một tiếng
lời
Con gọi: Mẹ ơi!
(thơ Trụ Vũ)
Cung
bậc rưng rưng mở tới được vô cùng nơi tiếng gọi ấy
là âm thanh đập theo từng nhịp tim hiếu tử. Nó bỗng
thành nhạc, thành thơ, chỉ cần nhịp tim ấy reo lên thì
trời đất hoà âm, chỉ một hạt lệ trong trẻo ấy nhỏ
xuống thì nghìn xanh của đại dương rúng động.
Nói
về mẹ là nói đến cái vô cùng, ai có thể tả cái vô
cùng ? Ai có thể vẽ cái vô cùng ?
Mọi lời nói về
mẹ như thể một tôi bé nhỏ rụt rè đang đối diện
với bao la, mỗi giây phút thể hiện tình mẫu tử làm
cho vạn vật trở nên lung linh kỳ diệu, hương cau thoang
thoảng sau hè quấn quýt bên lời ru ạ ời của mẹ, để
nung nấu mãi bước chân con lòng ấp ưu của mẹ, có từ
bi nào đẫm lệ yêu thương và hạnh phúc hơn từ bi lòng
mẹ?
Mẹ là
ngôi chùa nhỏ
Đón con về nương thân
Mẹ là đôi
mắt tỏ
Tha cho con lỗi lầm (Thơ Nguyễn Đức Cường)
Cái
hiện thực ta đang sống cùng, tận chia sẻ, tận thọ
hưởng là chính sinh mệnh ta đây, mà mẹ, người tạo
tác ra, chăm chút cho, rồi trao lại cho nó sinh mệnh của
mình, thì thử hỏi không đâu trên cõi ta đang hít thở
này lại không có lòng chở che cũng như phó thác của mẹ?
Và có phải vì thế đã đánh thức được ở mỗi người
sự trân trọng sinh mệnh mình, sinh mệnh người, cùng
thấy được sinh mệnh muôn loài lấp lánh...
Sinh
mệnh mẹ đâu còn
Chỉ còn sinh mệnh con
Mẹ chuyển
giao sinh mệnh
Từ bi hỷ xả tròn (thơ
Trụ Vũ)
Từ nơi không bắt đầu không chấm dứt này, miên man nụ cười và hạt lệ mẹ, từ bóng cò cô đơn ngoài ruộng đồng, từ ánh sao trên trời đêm, từ bóng tỳ khưu trên đường dài, từ giấc mơ trên cánh biếc ca dao, từ những nỗi oan khiên nơi cõi trầm luân này, đều thấp thoáng bước về của mẹ. Cõi mênh mông của không gian đâu ngoài ánh nhìn của mẹ, chốn vô cùng của thời gian cũng chỉ vừa một nhịp đong đưa dưới bàn tay ru nôi của mẹ.
Và
Mẹ ơi bao nhiêu trời đất Mẹ, thì bấy nhiêu đất trời
ấy tâm con hướng về.
Và vì Mẹ đã Quán Thế Âm,
cho nên Mẹ, đã là một biểu tượng đầy thuyết phục
cho một niềm tin mãnh liệt để con yêu thương, kiêu
hãnh, nương tựa, sống còn.
Muôn đêm rằm Mẹ để
muôn lời thơ trên thế gian này theo đó, sáng trăng.
Nguyễn
thị Khánh Minh
Mùa Vu Lan, 2012