Nghe lại Paganini suốt đêm
Vút lên vĩ cầm điên
Hiên khuya trăng gặm mòn lá cỏ
U trầm bông huyết đỏ ngực sông
Ghìm tiếng ho miễu âm hồn
Ghìm tiếng gầm đá lạnh
Cũng là tiếng kêu thương rừng kiêu bạc
Mùa gọi mùa
Nhạc siết cóng lá khô
Thu trao tay niềm ưu hận
Rướm âm sương huyệt trời vút lên
Vút lên vĩ cầm điên
Tiếng nói không lời
Lóng xương mây chuốt nhọn âm sắc
Xuyên tim ta chói chang
Em đấy ư?!
Tiễn biệt tiễn biệt
Em đấy ư?!
Tội nghiệp hồn phi lao
Tội nghiệp trời chiêm bao gió thốc
Những hốc mắt đá ong lạc giọng vút lên
Vút lên vĩ cầm điên
Tạc tượng hồn rừng kiêu bạc
Những nguyên âm tái sinh nguyệt thực động tình
Khuya rợp nắng hổ phách
Ta đấy ư?!
Tiễn biệt tiễn biệt
Ta đấy ư?!
Oan khiên từ muôn kiếp
Lóng xương mây bay thấp xuống
Nghẹn ngào miễu âm hồn…
09.2012
RỪNG
CÂM
Tặng họa sỹ Đinh Cường
Có thể lớp lớp sắc màu đang tri âm tịch mịch?
Những bến đen ngợp gió nhớ kinh hồn
Những vết cọ rần ngân những phương trời rát ngực
Vắt kiệt hồn lá khô nuôi chút lửa cuối ngày
Rừng câm
Hừng hực âm trên nếp trán
Âm muối huyết môi ai
Chôn tàn phai chôn sắc màu chôn tiếng nói
Đợi chết tử đinh hương
Đợi chết trắng một vệt ngang trời
Rừng câm
Lá biến sắc thắt cổ ngàn sông
Lá biến âm phơi lóng xương ngàn mây
Nín thở rêu nhớm rễ
Nín thở đáy đỏ giọt
Mà tay kia chới với hụt hiên ngày
Rừng câm
Huyết reo trên đất lạ
Bóng người đẫm bóng hư không
Bụi khách lữ còng lưng hay giọt lệ?!
Chìm trong màu vang sẫm
Đồi nhương sao hâm hấp gót ai về!!!
Rừng câm
Trải hết sắc màu bày biện tiệc cô liêu
Mời trời quen rưới dùm ta chút men viễn xứ
Men xanh thẳm điếc gió hú
Mượt lông em đẹp thần sầu
Đẹp chết tươi huyết thi!!!
Có thể lớp lớp rừng câm là ngôi nhà vạn thuở?
Để tinh âm lên tiếng nói sắc màu
Để tinh khí vút một trời linh ngữ
Để ta thơ dại hôn em như hôn đáy
huyệt nhiệm mầu…
5/2007