Tranh Đinh Cường
Anh thân sáp
víu vào tim em, hiện hữu
tim độc lập, tự chủ và hờn ghen
nghịch chuyển
thiếu tim bấc, sáp trở thành khối hữu cơ vô dụng
tim cô độc vốn là vệt sáng vắn
lửa ghen bén
tim cháy làm hồn anh đau nhức
bịn rịn chảy ra theo thời gian mặc khải
hiểu - buồn lăn trên dĩa bồng những khác biệt
muốn lại gần hơi nóng độ tăng cao
làm sao em nhỉ...
sáp và tim thuộc hai thế hệ
hiện hữu nơi nhân gian cuộn tròn và khô cứng
nếu lửa tắt
đời anh đặc sệt chất vô tri / vô giác
còn giận hờn - còn nóng, chảy yêu nhau
yêu cận thị
tình viễn thị
hai làm sao nhập một
khi nến tàn em-anh sẽ gặp nhau
mình yêu nữa không em?
Đoạn Trường
Gửi ý kiến của bạn