Em nguyên vẹn bài thơ da thịt ấy
Rải xuống đời hy vọng cháy đam mê
Trong đêm tối lửa hồng hoang trổi dậy
Mịt mùng em thanh sắc cõi đi về
(Ta hoang tưởng có em trong đời sống
Bỗng cháy lòng ngự trị vết chim xưa)
Mưa mười tám khắc ghi lời thánh thiện
Chuỗi bình an ẩn hiện cuối dòng sông
Da thịt mướt như suối nguồn ẩn hiện
Một mùa xuân trổ nụ dáng thiên thần
Có một thuở anh qua cầu Tân Định
Thấy bướm vàng bay đầy ngõ em qua
Anh nhìn bướm ngẫn ngơ lòng đá tảng
Tỏ cùng em nồng mặn chút tình xa
Có một thuở anh qua Trương Minh Giảng
Thấy nhấp nhô da thịt hiện ngời ngời
Anh quýnh quáng trông người như Bùi Giáng
Đeo đá sầu điên loạn suốt canh thâu
Đến một lúc em bắt đầu hóa đá
Anh tàn xương trong trại cải tạo buồn
Ôi da thịt đã oằn mình thánh nữ
Khi trở về đành nắm lấy tay không
Thịt da ấy không còn riêng anh nữa
Mở toang hoang há hốc một mùi rêu
Yêu thục nữ thuở em mười tám tuổi
Đến bây giờ ...còn nặng đến ngàn sau
Da thịt ấy thơm lừng nên nguyệt thẹn
Bao nhiêu năm nhớ mãi cội trăng rằm
Trần Yên Hòa