Tranh Nguyễn Phước
Tặng Hoàng Văn Quang
I.
Chiều sơ thu tạnh nắng
Tạnh gió vang giọng chào
Khoảnh sân chớp mắt nâu
Tròn xoe khuôn âm nhạc
Ly rượu vang ánh bạc
Mái tóc nghiêng đấy thôi
Và chúng ta đây rồi
Thời gian tươm một nụ
Không gian ứa một chữ
A A A A A
Bạn ta cười khà khà
Hớp một ngụm phiêu hốt
Rót rót rót rót rót
Âm chảy ngợp thinh không
Ta chảy ngợp huyết hồng
Vịn lưng âm hát khẽ…
II.
Trưa sơ thu đây nhé
Ai sẩy nhịp buông cầm
Ngựa đỏ hí vách câm
Bức tranh đọng vài giọt
Ngực dậy thì vừa ngọt
Mông dậy thì vừa say
Phố cổ hồn bụi bay
Dòn tan câu thơ núi
Dòn rụm hết một buổi
Băng băng băng băng băng
Bạn ta ngập hết răng
Những thần hồn viễn xứ
Ứ Ứ Ứ Ứ Ứ
Âm chảy ngược nẻo về
Ta chảy ngược cuồng mê
Dụi mắt ngắt một đóa…
III.
Khuya sơ thu sáng lóa
Ta đấm cửa ngất im
Nhớ em luồn trôn kim
Tìm góc trời trong đó
Góc trăng buông hết gió
Góc em buông hết hơi
Trắng câm giọt tinh rơi
Cười rân soi kiếp nạn
Say tít mắt hảo hán
Vuốt trán khạc vài câu
Phoenix phơi sắc màu
Bạn ta vươn vai thở
Ta nhớ ta quá cỡ
Ngó sửng bàn tay quen
Nhớ quá nên lãng quên
Trong tiếng rền ngất lạnh…
Phoenix, 10.2012