
chiều đã kéo ngang qua thành phố
để giòng sông tím lại sau lưng
em thả tóc bay cùng với gió
ta dõi dấu xưa nhớ vô chừng .
nắng không vô cớ mà rũ rượi
cho mây lướt thướt nỗi đợi chờ
ta về quán cũ ngồi tóc rối
cà phê cuối giọt vẫn ngu ngơ .
tiếng hát nghe quen buồn chi lạ
tự một đêm nào nói chia tay
áo em về phố cùng thiên hạ
nụ cười hiu hắt mãi không hay .
bơ vơ từ đó cùng ta bạn
em vẫn dịu dàng trên lối xưa
có một góc nào nuôi lận đận
ta ươm tình mới lẫn dại khờ .
mưa đã xiên ngang qua thành phố
xối xả cả trời trắng mênh mang
mắt người tím thẩm màu thương nhớ
khi không ta nuối nắng thu vàng .
Gửi ý kiến của bạn