Donna, Donna,
có phải trước đây tôi đã nói với em :
“không bao giờ đâu Donna, Donna,
dù anh có yêu em
hơn bất cứ thứ gì có trên đất Mỹ
thì anh cũng vẫn trở về
quê hương anh ruộng cằn đất cỗi
người chưa lớn chưa già
trẻ chưa cao đã cọc
... ...”*
và tôi cũng đã nói với em :
“anh sẽ mãi ngóng trông
một ngày nào em đặt chân trên quê hương anh nhỏ bé
anh hy vọng ngày đó
những hố bom hố mìn
đã được lấp bằng
cho rất nhiều hoa nở
để mỗi bước chân đi
em sẽ thấy xứ sở anh có phần đẹp hơn nước Mỹ
để em sẽ nhận ra
không ở đâu có thể có được
một giống dân hiền lành nhưng quả cảm
một giống dân cần cù nhẫn nại
và dễ mến như dân tộc anh
và biết chừng đâu khi ấy
em sẽ chẳng chọn quê hương anh
như một tổ quốc thứ hai
khởi đầu cho một cuộc định cư vĩnh viễn
... ...”*
năm năm trước đây,
ôi Donna,
có bao giờ tôi nghĩ rằng
sẽ có ngày như hôm nay
tôi trở lại đây
trong lốt của một người di tản
một kẻ vì quê hương mà phải chối bỏ quê hương
ôi Donana, Donna
tôi thật hổ thẹn và xót xa
phải thú nhận với em rằng
cuối cùng tôi chỉ là một tên hề rẻ mạt
vị hoàng tử ra sân khấu trong lốt của một anh nhà quê thô kệch
và, Donna,
tôi không biết phải nói gì với em hôm nay
cũng như tôi không muốn gặp lại em
vì tôi đã không còn quê hương để mời em thăm viếng
cũng như đã tắt ngấm rồi
ước mơ một ngày nào em ghé đến quê hương tôi
và sẽ chọn quê hương tôi như một tổ quốc thứ hai
cho một định cư vĩnh viễn
mặc dù mai kia trên quê hương tôi
có thể các hố bom, hố mìn đã được lấp đi
cho rất nhiều hoa nở.
8 – 75
*trích trong “Vỡ lòng cho một người con gái Mỹ”-Thơ Du Tử Lê (1967-72)
1978