anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
để hỏi rành mạch với cuộc đời
bao nhiêu lầm lỗi cấu thành quá khứ!
bao nhiêu quá khứ
đã đời chưa
đủ với anh chưa
đủ một quá khứ đã làm cho ngươi ta nham hiểm với cuộc đời hơn chưa
nhưng có chi phải hỏi hè
cuộc đời mà
không có quá khứ thì đừng sống
không muốn đi thì ngồi nghỉ
không muốn trò chơi đông vui thì ngồi một mình
không muốn chửi đổng thì im miệng
không muốn đi tiếp thì tạm gác dôi bàn chân lại đừng cho chạm đất
rứa thôi
*
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
để nhớ về sự có mặt của anh
anh nghĩ về ba mẹ
ba mẹ chon von trên đỉnh cao kia
để hiểu ba mẹ dạy anh thật khó
để nói với con trai đang ngồi ghế nhà trường tập đọc của mình
đừng để người ta bắt con phải yêu đến chết một người
sự gán gép yêu thương không gì tồi tệ hơn
hãy là con trai lớn tướng
quyết định vậy con nhé!
ba đi qua nhiều lầm lỗi
có cả đớn hèn
và dạy dỗ con bằng chính lỗi lầm ấy
hãy là những điều bình thường
con cứ lớn lên
rứa nghen!
*
này em
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
để nói với em xưa
anh quay về ngồi lại nơi rìa vực thành phố
nhìn những cánh nhạn tréo chiều bay lên bay lên
nhập nhòa dưới mây trời vui đùa đú đỡn
ai biết được rồi sẽ thành giông bão lúc nào
nhưng có chi mà rối
mây rồi sẽ lặng
giông bão rồi sẽ tan
cánh nhạn mùa không việc chi phải tréo chiều châm chọc nữa
về xếp cánh trời xuân
anh vẫn ngồi đây
mà mùa xuân trong anh thế nào nhỉ
như đôi mắt chó xa nhà
chạy quýnh
tìm giọt nước đái quay về
anh về
buồn tựa lưng ô cửa khuya
sớm mai mặc định
bóng đêm mặc định
ánh sáng con đường quen lụn vào vực đêm
chậm
chậm
chậm
con ốc sên cũng kịp bò sâu vào đêm để tặng phẩm bình minh ánh hồng rực sáng trên bờ trường cũ
rồi ngày sẽ hết hạn
ai biết được mây bay hướng nào
biết đâu sẽ về hướng biển
xa xứ hoàng hôn
cách biệt bình minh
*
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
này mối tình si em tặng anh
ngày đôi mươi ấy
lóng tay nào trẻ trung búng cái tàn thuốc điệu nghệ
mùi khói thuốc thơm
mùi nách áo em thơm
thơm trong cái đêm thác đổ loạn guồng u mê
anh nhìn con trai
hạnh phúc
cảm ơn em
hạnh phúc
cuộc tình phân ưu
*
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mìnhvà không còn ngồi đây
đi
đi
anh đi
đi về lối nào cho đời bớt loạn
trong cuộc sống này
không có thánh đường nào mãn đời
nên anh không thể thành du mục
anh đi qua những diễn đàn
vô số người thèm chết thèm sống
có thể nơi tình yêu là sự sống
anh tìm
*
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
gặp người con gái không phải em
không thể tìm lại được hơi thở chộn rộn như lần hẹn đầu tiên
không cần mùi nách áo và mùi nước hoa đầu tiên anh ngửi
không cần nhiều mùi thơm nữa
nhiều mùi thơm nhất cộng lại thành mùi thối
anh thối nát rồi
anh không cần thơm
không cần nguyên vẹn
ai thèm nguyên vẹn như một hạt dưa chứ
để chết giữa môi răng con người
anh là một mảng tường mà người thợ xây tìm viên gach vỡ
những mảnh vỡ đều có giá trị riêng
*
anh áp bàn tay phải vào ngực trái của mình
này em
người đàn bà đến từ hôm nay
mang theo bản du ca buồn
em đến đi
đến mà đừng hỏi về lỗi lầm
đến và đặt cái xấu của anh lên trên cái tốt
để không xấu hơn
thế thôi
cũng đừng hỏi anh định làm gì nhé
nhớ lần đầu găp anh em hỏi
anh có làm chính trị không
anh nói chưa
chưa thì không phải là không
cũng không thể cho là sẽ có
có thì sao
anh không đủ súc
không thì sao
anh quá đớn hèn
ai biết được rồi một ngày mặt đất trồi lên một mũi tên
anh cầm chạy như trò cướp cờ trẻ nhỏ
chạy trên hèn nhát không sợ mũi tên nào đâm vào nơi ngực trái
cuộc đời mà
ai biết được
niềm vui trên cuộc đời đến với người này thì nỗi buồn nhấm xác kẻ khác
rứa thôi
nhưng biết đâu còn có một niềm tin sau cùng
khi anh tạm gác đôi bàn tay lại trên tháng ngày này
em đưa cánh tay phải của mình
áp vào nơi ngực trái anh
hơi thở nói gì
em lắng nghe những âm thanh xung quanh nhé
quyết định vậy đi!
dn 05/12/2012
t.v.v