đừng bày đặt nữa, sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.khi chiều cán mỏng những sợi buồn
(như lò nấu chảy cát)
làm gương soi mặt ta buổi sáng /.
quãng đường đã đi qua
cách gì em trở lại /.
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.
khi mỗi chúng ta là một con số bẻ đôi vô nghĩa ;
na chiếc bóng tật nguyền,
cuối đời khôn ẩn nấp /.
như gã gà trống cô độc
nghe tiếng gáy mình :
xấu hổ. nhận ra biết bao điều hoang tưởng /.
dễ chừng trên hai mươi năm
chúng ta đã quên khuấy những cây bàng Bãi Trước /.
vị giác cũng xa lạ,
cái ngậy bùi của nhân bàng dập nát /.
suốt ấu thơ cỏ, dế, chim và chuột...
tới giờ
anh còn tự hỏi
ở đâu ra những cây bàng ?
khi không một quả bàng nào nẩy mầm !
như anh và em
đã không có lấy một giấc mơ
đâm chồi trên mảnh đất trí nhớ mới !
ta hối hả khẩn hoang ;
đợi mưa người chẳng tới /.
những vòng nguyệt quế, xanh
khắp ngã đường quên lãng, đỏ !
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.
ngoài việc hãy dựng ngay đài tưởng niệm
nới dậm sâu
nơi làm trại tạm cư cho trăm ngàn linh hồn uổng tử !
(ký ức như đàn bà trắc nết
có khả năng bôi xóa và, quên phứt dễ dàng
mọi tội ác.)
chẳng thấu hiểu chia ly,
liệu nhân loại hơn gì cầm thú ?
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn gì để nói thêm về biển /.
khi mỗi chúng ta
là một con nước muộn ;
chưa kịp va vô bờ
đã ngúm tàn hy vọng /.
sợi dây đời vốn căng
giữa hai đầu thống khổ /.
em một đầu mưa nghiêng
ta một đầu địa ngục /.
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì nói thêm về biển /.
ngay em cũng quên
buổi sáng. Bãi Sau. ô Tầu già hiện thân thùng nước lèo.
tô hủ tíu
những sợi bánh em nút ngon lành
(sau chiều. tối. đêm...
em cháy cũng ngon lành
trong anh)
ngọn lửa thiếu thời, nõn
(thời núi chưa ở xa
và, rừng gần quá đỗi)
những sợi bánh ngày vui
làm ruột gan ta nay còn gấp khúc /.
dù em đã quay lưng,
mang họ tên kẻ khác /.
đừng buộc anh phải làm gì
khi lâu rồi anh không hề thấy em mỗi tối /.
tổ quốc thở ngoài ta !
nói gì không giả dối ?
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.
đừng làm phiền công việc xe cát (dù hão huyền)
của những con dã tràng /.
đừng hỏi những con chim biển có mang chân trời về dưới
đôi cánh yếu ?
mặc chúng /.
hảy hỏi ta !
khi một đời tom góp nhửng thẻ gạch màu mắt cua
sứt sẹo /.
xếp dưới bờ tường,
đứng lên. kiễng chân
vói hoài mà những ngón tay khẳng khiu cũng chưa bao giờ
chạm tới đầu tường hạnh phúc, xám /.
anh khát khao đời sau,
dù không hề biết chút gì kiếp trước /.
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn gì để nói thêm về biển /.
vì sóng
tự thiên cổ nhẫn nay
vẫn vỗ quanh đây /.
trong khi ta
lại không hề hiểu chúng !
em cứu rỗi đời ai ?
để nhân gian gió mãi ?
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.
em nào phải tàng cây
nên cách gì
cũng chỉ cho được một người
bóng mát !
huống hồ
em muôn đời trẻ con
sống trong thơ. ưa hát nhỏ một mình !
mọi linh hiển chỉ một lần chứng thực
em đi rồi. sóng góa bụa. đêm
ta bừng tỉnh, hỏi : - đâu ? kìa ! bóng mát
cả hàng dương ngã rạp. đứt ngang lưng /.
đừng bày đặt nữa,
sự thực chẳng còn điều gì để nói thêm về biển /.
một trận mưa nửa đêm
đủ chôn vùi hết thảy /.
nếu ta được tái sinh :
xin làm. đêm. biển ấy
5- 93