không ai gọi tôi nữa,
khi buổi chiều đã đi rất xa.
chỉ chút nắng sót góc vườn
gọi tên chính nó!
những bông loa kèn trong hồ thổi một bài
sonate
(tôi không biết bao nhiêu về nhạc cổ điển.
nhưng gió bảo tôi,
có thể đó là bài “Les quatre âges /
The four Ages”
của Charles -Valentine Alkan,
viết cho cha, tám năm trước khi cha chết…)
tôi cũng muốn viết điều gì cho em.
ngay lúc này,
(trước khi… tôi chết.)
ngặt nỗi,
tôi đang buồn quá đỗi!
(……)
tôi vẫn ngồi dưới giàn trái chanh dây.
khi buổi chiều cũng đã bỏ tôi.
đám loa kèn thôi hát.
gió cũng chán tôi
(già háp!)
em hiện ra:
- rạng ngời!
cùng giọt lệ tinh khôi. sớm mai.
sớm mai ta không lời.
sớm mai ta! sớm mai ta!
nhắc nhở:
hãy sống!
hãy sống!
cho những điều khi chết sẽ mang theo!
(8 - 2012)
Gửi ý kiến của bạn