anh cứ giả vờ như bất chợt
khi nắng xuống hong tháp chuông
chiều thứ hai
nhà thờ đâu hết
để mình anh nhìn em mười mấy
cũng mặc
mười hai tuổi anh yêu em không đường cong, không lời lẽ
không định nghĩa nào cho bài giáo lý hôm qua
“yêu là gì”
anh đã không bao giờ nộp bài
anh bỏ trắng nhiều trang giấy
thi thoảng khi tìm em
anh lật vở cũ bổ sung những dòng trống
yêu là…
hàng trăm thứ
năm mẹ Têrêsa qua đời
anh đọc thấy đôi mắt mẹ dữ dội: “yêu là trao ban đến tổn thương”
anh vẫn cứ giả vờ như bất chợt
để lần đầu tiên em nhìn anh sắp ba mươi
là điên đảo
anh nghe lại Giêsu hấp hối: “yêu là chết vì yêu”
thật nhiều đáp án cho bài học cũ
(vở mãi còn giấy trắng)
anh cầu hôn em giữa bôn ba
anh ghét cái phố xá cuốn trôi mất lời em “dạ”
đám cưới mùa mưa
mùa hai đứa thích
ban cho tình yêu, chả hiểu tạo hóa muốn gì
chung sống
em có thai, anh mất việc
có ghen tuông, cộc cằn, có căm giận
có tát tai, cả ly dị… vài ngày
tạo hóa cần gì
vợ chồng cũng chào thua số phận
anh cứ giả vờ như bất chợt
vẫn chung sống
và khi con gái nhỏ bước ra từ tặng vật lung linh ấy
giấc ngủ chập chờn những ngày mẹ con em lót ổ
tạo hóa thì thầm
yêu là nhận từ nhau một ngọn mong manh,
rồi bước đi mà cứ sợ cái mong manh ấy vụt tắt
người nhắc anh ghi vào vở:
cái mong manh ấy sau cùng cũng là cái mong manh duy nhất
mong manh không thể chia lìa
và
mong manh đón nhận những báu vật mong manh khác
(hẳn còn nhiều trang trống trong vở giáo lý cũ của anh…)
quốc ngọc
Gửi ý kiến của bạn