tôi vai đâm nhánh giáo dài
xuyên ngang qua óc bửa đôi sọ đầu
lưng cong lở loét bướu sầu
trên thân thể nọ những nhàu nát xưa
phố lìa nước mắt cây thưa
vén manh áo mỏng tay ru ngực mời
yêu em lượng nước ngọn trời
tai thu tiếng lạ hồn ngồi bếp trong
thiếp đồng hú mạng tôi vong
linh thiêng giọt lệ đã đong đầy đời
oán thù tôi trả cho tôi
quắp trên lưng ngựa sầu người bon bon
chiều lầm tháng lũ băng băng
tôi ăn nằm với tôi trong huyệt ngày.
(Trích “Thơ Du Tử Lê (1967-1972)”)
Gửi ý kiến của bạn