Tôi đứng đó bên góc phòng vắng lạnh
Lắng tai nghe từng nhịp thở nặng nề
Tự hỏi lòng anh đang tỉnh hay mê?
Trong mê tỉnh, nghĩ gì trong trí óc?
Lúc chống chọi anh là người bất khuất
Quyết vươn tay dành lấy sự sống còn
Những ống chuyền, như những sợi giây buông
Trói anh lại trên chiếc giường nhỏ bé
Trong mắt anh bỗng rơi từng giọt lệ
Lệ thương đau, anh tự khóc cho mình
Tôi bồi hồi chỉ cúi mặt làm thinh
Trong khoảnh khắc thấy mình buồn vô hạn
Tuổi hoa niên tâm hồn tôi nông cạn
Nhưng bao lần chiu chắt nghĩa nhân sinh
Cũng bao lần trong sương lạnh bình minh
Lòng vớ vẩn mong tìm ra chân lý
Anh với tôi có khác gì không nhỉ?
Chỉ cách ngăn, hai chiếc áo khác màu
Áo anh nhàu, màu áo bệnh xanh nâu
Tôi áo trắng, khiết tinh mang mùi thuốc
Tôi không phải là Hoa Đà Biển Thước
Không thần đơn để chữa bệnh hiểm nghèo
Mà là người học trò nhỏ tí teo
Chỉ biết lấy nhân tình đem chia xẻ
Anh thường nói anh là người cô lẻ
Không họ hàng, thân thuộc ở cạnh bên
Những phút giây giông tố cuộn bùng lên
Anh can đảm một mình anh chống chọi
Từng giọt máu trong con tim cứng cỏi
Chứa đựng toàn lòai vi khuẩn hung hăng
Đang chực chờ những giây phút nguy nan
Để vồ lấy những tế bào yếu ớt
Có nhiều lúc cảm thấy mình đỡ bớt
Anh ngồi lên môi mỉm một nụ cười
Nụ cười tròn, như một đóa hoa tươi
Mang tâm sự của người đang hy vọng
Tôi với anh có cảm tình sâu đậm
Chuyện tâm lòng anh kể hết cho tôi
Những ước ao mong muốn của con người
Anh mong muốn, như bao người mong muốn
Một nguồn vui trong niềm tin lý tưởng
Một cuộc đời bình thản chẳng phong ba
Bỗng một ngày đang dệt mộng đơn sơ
Giấc mộng đẹp vô tình bay theo gió
Bây giờ đây cuộc đời anh bỏ lỡ
Như chim trời gãy cánh giữa đêm đông
Rồi mai đây trên khắp nẻo non sông
Tôi sẽ nhớ một người xưa vắng bóng
Rochester, New York
Mùa đông 1987
Thương Tặng anh Hòang Thân: quá cố ngày 7 tháng 3, 1986.
Anh là một người bệnh nhân đầu tiên và cũng là một người bạn Việt Nam
đầu tiên của thời sinh viên bỡ ngỡ. Chúng tôi trở thành đôi bạn thiết. Anh
mất đi sau một thời gian ngắn chống chọi bệnh ung thư máu, leukemia. Anh
để lại cha mẹ già anh vừa bảo lãnh từ Việt Nam qua. Anh đã cho tôi học
được làm thế nào để trở thành một người bác sĩ tận tâm, có tình cảm lẫn tình
người
Gửi ý kiến của bạn