rồi em bỏ ta đi
trong buổi sáng Sài gòn đầy lá
hay buổi chiều nắng ăn lốm đốm da em
như những con đường một chiều
khiến những người tìm nhau không thể vòng xe trở lại
rồi em bỏ ta đi
để ta lại như con sâu kèn
(con sâu kèn ngủ vùi trong bao kín tối tăm
suốt một đời không thể tự mình rúc lên những hồi còi thê thiết)
như con đom đóm
lập lòe cơn mê điên
tưởng cùng em hoan lạc
tắt ngấm chút lửa tàn
đứng lên nghìn tuyệt vọng
em buồn bã như đêm
thoảng hồi chuông tuyệt vọng
rồi em bỏ ta đi
chẳng cách chi khác được
lệ có lỡ ứa trào
cũng khăn mình chậm lấy
đớn đau ở hôm nay
đời sau còn nhắc mãi
khi em bỏ ta đi
có nghe lòng trống trải?
khi em bỏ ta đi
có nghe rừng gió mãi
ngày đã thổi sương theo
tình hoang mang rất vội
qua những miền hư hao
ta ngồi nghe gió nổi
em môi đỏ ráng chiều
có nghe lòng sắp tối
đêm gần kề bên ta
bảo ta: ngươi thấy tội
Du Tử Lê
(Trích “Đời mãi ở phương đông". XB 1974)
............
(*) Trần Duy Đức soạn thành ca khúc.
Gửi ý kiến của bạn