rồi không ai nhắc nữa
những người đã đi qua
bóng thầm tan bốn phía
giọt lệ nào vương theo
nỗi buồn không biết được
niềm vui nào ai chia
rôi không ai nhắc nữa
về qua đây một lần
dấu giầy in bước khổ
ăn năn trùng ăn năn
tóc xanh rồi sẽ bạc
đất nào cho trăm năm
rồi không ai nhắc nữa
một lần em qua đây
mắt còn cay bom đạn
hồn sớm theo làn mây
phương trời nào mãi nhớ
mẹ già như heo may
rồi không ai nhắc nữa
một lần ta qua đây
ngày trông chờ đến bữa
đêm đợi qua cơn say
đếm từng hơi thở nhọc
rừng cây ôi rừng cây
rồi không ai nhắc nữa
đoàn người đã qua đây
họ về đâu ? chẳng biết
còn chi nơi chốn này!
mắt nào quen bếp cũ
hồn nào rơi qua tay
xác nào gây đất lạ
mộ nào ai quên xây ?
rồi không ai nhắc nữa
cỏ cây ôi cỏ cây.
1978
Gửi ý kiến của bạn