chiều nay, cô Trâm gọi điện thoại kể rằng: thằng-nhóc nó bảo tiền của chị Trang cho rất quý, bắt Mẹ đưa đi mua một đôi giày.
tôi nghe mà lặng cả người!
hôm ghé thăm nhà, tôi mang từ singapore về cho thằng-nhóc Khôi một hộp sữa Ensure loại công thức mới và đưa một ít tiền để giúp nó sớm có điều kiện đi chụp chiếu và phẫu thuật khối u. với người bình thường, việc nổi lên một khối u thì cũng chẳng lấy gì làm nghiêm trọng. thế nhưng với những đứa đã có tiền căn ung thư như tôi và thằng-nhóc thì một khối u cũng sớm trở thành mối đe dọa sống chết. thằng-nhóc nhìn gầy đi rất nhiều, không còn thấy cái đầu tròn tròn trọc lóc của nó nữa. mắt vẫn sáng. mặt vẫn tươi. thấy mà thương gì đâu!!!
tôi quen nhóc Khôi ở singapore lúc nó vừa mới trải qua đại phẫu thuật và đang hóa trị. Khôi bị sarcoma, 2 mẹ con đã ở đây chữa trị hơn 1 năm ròng. bao nhiêu kinh nghiệm, đường đi nước bước đều chia sẻ tận tình lại cho gia đình tôi hết.
nhớ ngày trước, gia đình 2 chị em cùng trọ chung căn nhà của Nam. chị Trang được ở trong phòng lớn với Bố. nhóc Khôi phải nằm ở chiếc nệm ngoài phòng khách với Mẹ. 2 chị em cùng phải ngồi xe lăn. xe lăn của chị Trang nhẹ hơn, số cân của chị Trang nhẹ hơn nên Bố của chị Trang đỡ cực hơn. xe lăn của thằng-nhóc nặng hơn, số cân của thằng-nhóc nhiều hơn nên Mẹ của thằng-nhóc cực khổ hơn. 2 chị em cùng đầu tròn (vì đều là con-cưng) và cùng trọc lóc (vì hóa-trị). đến nay, chị Trang may mắn hơn, có công ăn việc làm, có đồng ra đồng vào. thằng-nhóc vẫn phải học nốt năm cuối, chờ ra trường, sức khỏe bấp bênh trong gia cảnh thiếu thốn, neo đơn.
tôi không giận vì thằng-nhóc không đem tiền đi chữa bệnh mà lại đi mua giày. chút tiền ít ỏi của tôi, rõ ràng chẳng thể đủ để làm nổi một cuộc phẫu thuật nào cả. trong khi đó, đôi giày có thể lại là một điểm tựa tinh thần cho thằng nhóc những bước đi vững chãi hơn trong đời-sống với những ngày đang tới.
thằng-nhóc Khôi phải bước đi, bởi cuộc đời còn quá mới, con đường quá dài, khát khao quá rộng và tuổi xanh mới chỉ khấp khởi những bắt-đầu.
may mắn quá… tôi đã không bỏ lỡ cơ hội mua cho thằng-nhóc một đôi giày!
hình dung ra niềm vui của nhóc Khôi với đôi giày mới, tôi lại thấy lòng buồn không gì tả nổi. buồn vì không thể làm được gì hơn, buồn vì có giúp cũng không biết bao nhiêu cho đủ.
bản thân mình, có những lúc tôi mua đôi giày cả mấy trăm đô có nghĩ gì đến 1 thằng nhóc không có được vài triệu để tránh cái lưỡi hái của tử thần. người ta mua túi xách mấy chục ngàn đô có nghĩ gì đến những mạng người thiếu ăn từng bữa trong bệnh tật và những cảnh đời khốn-cùng-khổ-tận từng ngày la liệt ở ung bướu sài-gòn.
phải nỗ lực từng chút, từng chút vậy.
dẫu vẫn thấy giọt nước mắt con người ta rơi trong cuộc đời này sao giống như hột muối bỏ vào biển: tan ra, biến đi và mất hút!