Tranh Đinh Cường
Vẫn bình yên trong hình hài tháp cổ
Ta ôm lòng mật thiết với rong rêu
Khoảng trời lặng đêm nay nhiều quá gió !
Tự tình đêm mờ ảo biết bao điều
Hồn như đá vỡ ra từ tiếng sét
Sáng rực lòng bởi hai tiếng yêu thương
Rồi lặng lẽ như nỗi buồn thổ mộ
Bởi nghìn năm hát mãi khúc Nghê Thường
Chỉ có thể gọi thời gian, bằng hữu
Người cùng ta vật vã những hư hao
Nhưng có lẽ một ngày sau cũng tạm
Tiễn đưa ta, người với gió bay cao
Ta tháp cổ có chút lòng trẻ dại
Mưa trong đêm, lại nhớ nắng ban ngày
Em một thuở đi ngang bờ cát mịn
Có ngoái đầu nhìn lại thấy ta không ?
Ta lòng tháp nứt vết sầu nhân thế
Bởi cưu mang, điều chẳng thể cưu mang
Hồn hóa đá vẫn giật mình đêm lạ
Tưởng ai về đầu ngõ dưới hoa Xoan
Lòng tháp cổ em biết đâu chai sạn
Vẫn thương đời bằng nỗi nhớ trăng thanh
Biển vẫn vỗ bình an trên ngọn sóng
Gió ru hời ta cổ tháp mong manh.
Thiên Giang
Tháng Tư, 2013
Gửi ý kiến của bạn