Rồi người về lối ấy
rồi tôi qua ngã này
sau mỗi lần chia tay
lòng tôi mềm lá cỏ
bây giờ người ngủ yên
tôi bắt đầu hồi tưởng
bây giờ người lặng im
tôi bắt đầu chuyện tôi
khi không hề ai biết
khi không hề ai hay
tôi yêu người từ đó
tôi vọng người từ đây
tôi bắt đầu nỗi nhớ
trên bàn tay gân xanh
đường chỉ này định mệnh
vẽ tình người mong manh
tôi tuổi dài hối tiếc
người tóc vàng thanh xuân
như một loài dạ điểu
cánh vỗ lời phân vân
như một loài dế mọn
như một loài ngựa hoang
giọt mưa mờ dấu vết
giọt tình trên vai xanh
rồi người về lối ấy
rồi tôi qua ngõ này
sau mỗi lần chia tay
lòng tôi đầy lá cỏ.
Du Tử Lê,
1961
Gửi ý kiến của bạn