Tặng ThD
Em hãy vì ta ru một đời vọng tưởng
Cơn mê nào thiền định khó nguôi ngoai
Tìm chân lý ta lục tung bể khổ
Thấy được gì trong nỗi nhớ u hoài ?
Em hãy vì ta dựng một Niết Bàn có thực
Giữa mong manh vẫn lấp lánh nụ cười
Trăng hiện hữu ngay giữa lòng bão dữ
Em Hải Triều âm sắc một trầm tư
Ta đứng giữa một đôi bờ sinh tử
"Niêm hoa" kia chưa thể đạt nụ cười *
Bởi thương quá biết bao điều tưởng thật
Mà tình em ta ngất ngưởng mấy trùng khơi
Để đôi lúc buông tiếng cười ngạo nghễ
Trên nỗi đau, trên số phận cuộc đời
Những chóng vánh đo bằng thương với nhớ
Mà chiều dài là những khổ đau thêm
Hãy ru ta, em về từ kiếp trước !
Cho vị lai ta ngủ mãi trong mơ
Đời mục ruỗng, vẫn còn thương để nhớ
Vẫn còn nghe con nước vỗ đôi bờ.
Thiên GiangDallas, một ngày giữa tháng Tư, 2013
* "Niêm hoa vi tiếu"
Gửi ý kiến của bạn